Công Chúa Tha Mạng
Chương 21 : Họ Nguyên , tên gọi là Thập Tam
Ngày đăng: 21:48 19/04/20
“ Công chúa, ngài đang nhìn gì vậy? “ Trúc Ngữ nhìn thoáng qua nữ tử tựa như hoa sen kia, có chút khinh thường nói,“ Công chúa, nàng chỉ là một nữ tử giang hồ mà thôi, thế nào so được với Điện hạ kim chi ngọc diệp, quốc sắc thiên hương?”
Minh Huy Công chúa lẳng lặng nhìn nàng kia lướt qua, nhẹ giọng nói:“Ta hình như đã gặp qua nàng.”
Trúc Ngữ liếc mắt chăm chú nhìn, nói:“Nô tỳ không thấy như vậy?” Nàng cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều bồi ở bên người Công chúa hầu hạ, theo lý mà nói, Công chúa gặp qua, nàng cũng gặp qua.
Nàng kia đã muốn dần dần đi xa, Minh Huy Công chúa quay đầu lại, kẹp vào bụng ngựa, tiếp tục đi về phía trước. Đi chưa được mấy bước, Tâm nhi trong lòng Minh Huy Công chúa bỗng nhiên giãy dụa.
Minh Huy Công chúa một tay ghìm dây cương làm cho con ngựa dừng lại, một tay ôm chặt lấy nàng, nói:“ Tâm nhi cẩn thận! “ Ngựa dừng lại, Tâm nhi đình chỉ giãy dụa, một tay cầm lấy cánh tay Minh Huy Công chúa, một tay chỉ về phía sau Minh Huy.
Minh Huy Công chúa quay đầu lại, theo tay nàng nhìn qua, chỉ thấy cánh tay nhỏ bé của nàng chỉ về hướng thân ảnh lục sắc dần dần đi xa kia.
Minh Huy thấp giọng hỏi: “ Tâm nhi, là muốn đi qua tìm người kia? “
Tâm nhi gật đầu.
Minh Huy Công chúa hơi hơi híp mắt.
“ Ngươi muốn tìm nàng? Ngươi biết nàng sao? “
Tâm nhi hơi hơi lắc đầu, không nói lời nào, chỉ là bình tĩnh nhìn bóng dáng kia, ánh mắt như muốn đuổi theo.
“Trúc Ngữ.”
Trúc Ngữ thấy Minh Huy Công chúa ghìm ngựa, sớm dừng lại theo, nghe thấy thanh âm Công chúa, lập tức nói:“ Điện hạ có gì phân phó? “
Minh Huy Công chúa nói: “ Ngươi tự mình đi tra một chút người kia! Ta muốn biết thân phận của nàng, từ chỗ nào đến! “
Trúc Ngữ gật đầu, lập tức giục ngựa, mang theo một cái hộ vệ, hướng về phía khách điếm nhỏ mà nàng kia đi ra chạy tới.
Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa, ai sợ! Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời.
Heo hắt gió xuân, men rượu tỉnh, hơi lạnh, mặt trời chếch núi đón chào ngươi.
Ngoái cổ lại nhìn nơi hiu quạnh, về rảnh, cũng không mưa gió, chẳng hong trời.
Bài Định Phong Ba - Tô Thức, người dịch: Nguyễn Xuân Thảo ]
Nguyên Thương cải trang thành nhân vật này, thoạt nhìn hẳn là cùng kiếp trước không sai biệt lắm, hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nàng lúc này thân thể chỉ có mười lăm sáu tuổi, là cô nương hoạt bát, khéo léo, sống an nhàn sung sướng, có thanh sắc, điệu hát nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như chim loan hót ca mừng xuân.
Ngày xuân trong rừng trúc xanh biếc, ánh tà dương chiếu vào mặt, mưa phùn tung bay, hương hoa thơm trên núi, lời ca thanh nhiên thoải mái, cùng khúc ca, hai thiếu nữ ban đầu gặp gỡ, dắt tay mà đi, mặt ngoài hòa hợp ấm áp như tranh vẽ, kì thực trong lòng mỗi người đều có toan tính riêng.
Một ngày này, Đại Yến quốc, năm thứ mười một, đầu tháng ba, cuối mùa xuân.
------------------------
Chú thích:
( *) Câu: Tương phùng hà tất tằng thương thức, nguyên văn là: Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, Tương phùng hà tất tằng tương thức ( Dịch nghĩa: Đều thân rơi rụng nơi chân trời, Gặp nhau cần gì từng quen biết.) trong bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.
------------------------
P/S: Mình drop khá lâu, không chừng có bạn nào edit tiếp rồi không chừng...
Thực ra trước đó có edit sẵn một số chương. Hôm nay mình chỉ là beta lại rồi up.
Nội dung truyện này mình cũng quên khá nhiều rồi TT-TT, mấy bạn đừng chờ đợi mình TT-TT.