Công Chúa Tha Mạng

Chương 22 : Mượn sức

Ngày đăng: 21:48 19/04/20


Minh Huy Công chúa là đại tài nữ nghe thấy nàng xướng thủ từ này, hứng thú tăng lên, hỏi: “ Hảo từ, hảo ca! Thập Tam nguyên lai là người văn nhã. Không biết ngươi là người phương nào? “



Minh Huy Công chúa thản nhiên tươi cười, quyến rũ mà không tầm thường, thanh âm giống như chim hoàng oanh, lại như nước trong khe suối. Hương khí trên người Minh Huy thản nhiên lượn lờ quanh quẩn, Nguyên Thương nhịn không được nhớ tới ngày ấy ở trên giường bệnh, mùi hương khi giúp nàng lau mồ hôi, còn có tay ngọc trắng mịn mát lạnh, đặt trên trán nàng, ôn nhuận mềm mại.



Nguyên Thương dư quang nhìn đến tay Minh Huy Công chúa, thấy tay Công chúa cầm khăn lụa thuần trắng trông có vài phần nhỏ bé yếu ớt, vô tình nhìn chỗ hổ khẩu ( *) có vết chai nhàn nhạt, bị khăn lụa trong tay che khuất, như ẩn như hiện, khó có thể phát hiện.



( *) Hổ khẩu: Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.



Nguyên Thương trong lòng miên man suy nghĩ, mặt ngoài bất động thanh sắc, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã, nói: “ Ta chính là người trong Đường tộc ở phía nam.”



Trong Hắc Sắc Chỉ Vân, tính cả Thường Tùy đã qua đời, tổng cộng hai mươi bảy người, trừ bỏ lão ngũ Sắt Lâm Na là con lai ra, toàn bộ đều là người phương Đông, tóc đen mắt đen. Tuy rằng bọn họ không biết mình có phải là người Trung Quốc hay không, nhưng Thường Tuỳ là người bọn hắn kính trọng nhất mà nàng là người Trung Quốc, cho nên tất cả mọi người đều đem bản thân trở thành người Hoa. Ở nước ngoài, mỗi khi đi đến phố người Hoa, đều phá lệ cảm thấy thân thiết. Thời điểm Công chúa hỏi tới, Nguyên Thương tự nhiên mà nói vậy, là người Đường tộc.



Minh Huy Công chúa tú mi hơi nhíu, nghĩ nghĩ, nói: “ Đường tộc? Ta tại sao chưa từng nghe nói qua? “



Nguyên Thương cười nhạt, nói: “ Chúng ta ít người, tính ra cũng là người Hán, chính là ở ẩn đã lâu, các ngươi không có nghe nói qua mà thôi. “



“ Ở ẩn? “ Minh Huy Công chúa con ngươi sáng chút, cười khẽ, hỏi, “ Có phải giống như chốn đào nguyên dưới ngòi bút của Ngũ Liễu tiên sinh? “



Ngũ Liễu tiên sinh, chính là Đào Minh Uyên. Đào Minh Uyên là người Đông Tấn, dị thế thời không này từ thời Ngũ Liễu thời gian lịch sử mới thay đổi, mọi chuyện phía trước đều cùng thế giới kiếp trước tương tự nhau, cho nên, Đào Minh Uyên [ Đào hoa nguyên ký ] tại thời không này cũng rất nổi danh.



Nguyên Thương trong lòng biết Công chúa đang bẫy để tìm hiểu lai lịch của nàng, nhưng nàng có thể có lai lịch gì? Cũng chỉ nói bậy bạ lung tung, vì thế xuất ra từ chuyện tình của kiếp trước, nửa thật nửa giả nói: “ Tộc nhân của chúng ta ở thâm sơn phía Nam, sư huynh đệ tỷ muội tổng cộng có hai mươi bảy người. Tiền triều thiên hạ đại loạn, lan đến gần chỗ chúng ta, vì tránh né chiến loạn, Đại sư tỷ mang theo huynh đệ tỷ muội bọn ta đi ra biển. Ta bị thương, trên đường cùng người nhà thất lạc, liền lưu lại. Lúc đó, người thân của ta đều đã rời bến, hiện nay trời đất bao la, cũng chỉ có ta một người. Tiền triều bị diệt, Đại Yến thành lập, ta liền đến kinh thành nhìn xem. Nghe nói Không Văn đại sư của Bạch Mã Tự tinh thông phật pháp, võ nghệ cao cường, đang muốn đi thỉnh giáo một phen.”Cảnh giới nói dối cao nhất, chính là có thể làm cho bản thân mình cũng bị lừa. Nguyên Thương tuy rằng còn chưa tới cảnh giới này, nhưng trong thời điểm nói dối lại dung hòa tình cảm chân thật của nàng vào, thật giả khó phân biệt, vẫn có thể làm được. Nói xong câu cuối cùng - “ Trời đất bao la, cũng chỉ có ta một người “, Nguyên Thương không khỏi thở dài một tiếng, phát ra từ nội tâm, có một loại cô tịch khôn tả.



Nàng đi đến thế giới này, có được chân chính tự do. Nếu thật sự không để ý đại giới muốn chạy trốn, ai cũng ngăn không được. Chỉ là, thời điểm đối mặt với vị Công chúa này, làm cho nàng có chút tiến thoái lưỡng nan. Chẳng lẽ nàng lại tham luyến chút quan tâm kia dù biết rõ đó là hư tình giả ý sao?



Minh Huy Công chúa ôm Tâm nhi, cùng nàng đồng bộ mà đi. Mưa bụi chạm vào da thịt, có chút cảm giác mát lạnh.



Minh Huy Công chúa tất nhiên không giống Ngọc Khanh Hồng dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nhưng nàng như trước vẫn thật sự nghe, cười gật đầu, cũng không phản bác, coi như tin đó là thật.



Cho dù là một nữ tử bình thường, lúc nói chuyện với người bên cạnh, nếu người đó có thể mặt mang mỉm cười, chuyên chú lắng nghe, cũng sẽ làm cho người nói chuyện cảm thấy thư thái, huống chi nữ tử này còn có thân phận cao quý, đường đường là Công chúa hoàng thất của thiên triều, Đại Yến quốc, dung mạo khuynh quốc khuynh thành?



Chờ Nguyên Thương nói xong, lúc này mới nói: “ Thập Tam muốn tìm Không Văn đại sư thỉnh giáo? Ta xem ngươi vác kiếm, hay ngươi cũng là người trong giang hồ? “



Nguyên Thương nói: “ Chỗ có người ở thì có ân oán, có ân oán thì là giang hồ. Người chính là giang hồ, giang hồ không chỗ nào không phải, ta thế nào lại là ngoại lệ đây? Cho dù không mang kiếm, ngươi ta đã ở trong giang hồ. “



Minh Huy Công chúa có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, cũng không biết là thực sự kinh ngạc hay là giả vờ: “Thập Tam rất có khí độ tông sư. Ta cũng từng nghe một đại nhân vật võ lâm nói qua, giang hồ ở trong lòng người. “



Nguyên Thương thầm nghĩ, vị nhân vật võ lâm này là sư phụ Tiêu Dao Chân Nhân của ngươi đi? Có thể nói ra lời như vậy, thực sự là một người tiêu sái. Nguyên Thương nàng cũng là một người tiêu sái, chẳng qua là đạo văn lời nói của người khác. Đừng hy vọng sát thủ đạo văn sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, ở nàng nhìn nhận, hết thảy mọi thứ có thể lợi dụng thì đều có thể dùng, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.



Minh Huy Công chúa lại nói: “ Thập Tam luyện là kiếm thuật? Hai cái hộ vệ của ta là Cổ Nghiên và Trần Khiêm ; Cổ Nghiên được truyền thừa kiếm thuật của bậc thầy Trình Bất Phiền, Trần Khiêm từng theo Kim Đao Vương học tập, đều là võ học Trung Nguyên chính tông, Thập Tam nếu không ghét bỏ, sau khi trở về, có thể cùng bọn họ luận bàn thử xem. “



Nguyên Thương nói: “ Với kiếm giả, kiếm là hung khí, không thấy huyết, không trở về. Kiếm của ta, là kiếm giết người , chỉ giết địch, không luận bàn. Ta tìm đến Không văn đại sư, cũng là thỉnh giáo phật pháp, hoặc là thỉnh giáo tâm đắc luyện võ, sẽ không luận bàn võ nghệ. “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Hai cái hộ vệ đều võ nghệ cao cường, bọn họ là hộ vệ bên người Minh Huy, tâm phúc thân tín, tự nhiên là biết Minh Huy Công chúa võ nghệ bất phàm, Công chúa đối võ nghệ cao đàm khoát luận ( *), bọn họ tất nhiên là tâm phục khẩu phục. Nhưng nghe một cái người xa lạ, lại là một nữ tử nói cái gì kiếm nàng là “ Kiếm giết người “, còn tuyên bố nàng “ Chỉ giết địch, không luận bàn “, bọn họ sao có thể nhịn được. Dựa theo lời này, chẳng phải là nói bọn họ thường xuyên cùng người so tài chẳng khác gì là hầu tử nhảy nhót?



( *) Cao đàm khoát luận: Bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự.


- Đại Lương: kinh đô nước Ngụy thời chiến quốc, nay thuộc Khai Phong, Hà Nam, Trung Quốc



- Thái huyền kinh: là một bộ kinh đồ sộ của Dương Hùng. Dương Hùng, tự Tử-vân, là người Thành-đô, Thục-quận, thời Tây-Hán. Theo “ Gia-điệp”, ông sinh năm Cam-lộ nguyên-niên và mất vào Thiên-phụng ngũ-niên. Thời Hán Thành-đế, ông làm chức Lang, cấp “Sự Hoàng-môn“. Thời Vương Mãng, nhà Tân, ông giữ chức Đại-trung Đại-phu, Hiệu-thư Thiên-lộc-các- Ngô câu: là tên một loại gươm, loại binh khí này vừa giống như kiếm nhưng lại vừa giống đao vì cong phần đầu giống móc câu nên gọi là Ngô Câu. Loại này thường có một cặp, gọi là thư hùng( trống - mái)



XUNG QUANH BÀI THƠ HIỆP KHÁCH HÀNH



Đây là một bài thơ rất hào sảng của Lý Bạch ca ngợi hai vị hiệp khách là Chu Hợi và Hầu Doanh. Sau được nhà văn Kim Dung lấy làm nguồn cảm hứng để viết nên bộ tiểu thuyết võ hiệp lừng danhHiệp khách hành. Bài thơ Hiệp khách hành được viết theo lối đẩu văn ( chữ như con nòng nọc) trên vách đá ở đảo Long Mộc, mỗi nét chữ là mỗi chiêu kiếm và bài thơ là một pho bí kíp võ công thượng thặng.



Theo sách sử ký của Tư Mã Thiên, phần Ngụy công tử liệt truyện thì Tín Lăng Quân là công tử Ngụy Vô Kỵ. Vốn là người có tâm hồn cao khiết, nhân hậu, tính thích chiêu hiền đãi sĩ, không phân biệt giàu nghèo, thường lấy lễ để giao tiếp với kẻ sĩ.



Nước Ngụy có kẻ ẩn sĩ tên là Hầu Doanh, tuổi đã 70, nhà nghèo, làm nghề giữ cửa thành Di Môn ở Đại Lương. Ngụy công tử nghe tiếng, tìm đến kính cẩn kết giao. Lòng công tử chí thành khiến Hầu Doanh không thể từ chối. Hầu Doanh giới thiệu với công tử một người mổ heo ở chợ tên là Chu Hợi. Ngụy công tử vẫn thành tâm lui tới thăm viếng Chu Hợi, Hợi chưa từng đáp lễ, công tử không hề có ý phiền. Ngày kia, nhà công tử có đặt tiệc mời các tân khách. Công tử tự mình đánh xe mời Hầu Doanh, rồi vào chợ đón Chu Hợi. Giữa tiệc đông đảo mọi người cao quý, hoàng thân quốc thích, Tể tướng, đại phu, tướng quân, phu nhân, kiều nữ vọng tộc... Công tử vẫn xem Hầu Doanh và Chu Hợi là thượng khách. Nhiều người thấy vậy chửi thầm Hầu Doanh và Chu Hợi.



Năm thứ hai mươi, đời An Ly Vương nước Ngụy tức năm 237 trước công nguyên, Tần Chiêu Vương sai Đại tướng Vương Hạt đem quân vây kín Hàm Đan của Triệu đánh phá suốt ngày đêm. Tướng quốc của Triệu là Bình Nguyên Quân Triệu Thắng cứ muốn đầu hàng.



Trước nay Triệu Thắng vốn kết thân với Tín Lăng Quân, lại quen biết với vua Ngụy là An Ly Vương. Triệu Thắng sai sứ giả sang Ngụy vương mượn quân. Vua Ngụy sai tướng Tấn Bỉ đem 10 vạn quân sang cứu Triệu. Vua Tần biết vậy nên nói rằng: Nước nào cứu Triệu ta diệt nước đó.



Ngụy Vương nghe vậy cả sợ, liền ra lệnh cho Tấn Bỉ án binh bất động ở Nghiệp Hạ. Còn Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ vốn có mối giao tình thâm đậm với Bình Nguyên Quân, nên ông cố vào triều cố thuyết phục vua Ngụy tiến quân. Vua Ngụy quyết khước từ. Tín Lăng Quân đau đớn không biết làm cách nào để giúp bạn mình, liền nói với đám thực khách: Các vị có vì ta mà hy sinh cứu Triệu không? Cả ngàn tân khách đều hưởng ứng lời hiệu triệu đó. Tín Lăng Quân dẫn đám thực khách đi ngang qua Di Môn, ghé lại thăm Hầu Doanh, Hầu Doanh nói: Chúc công tử cố gắng. Doanh này già rồi không theo công tử được.



Thấy Hầu Doanh không nói gì thêm, Tín Lăng Quân từ giã ra đi lòng buồn vẩn vơ. Đi được mấy dặm, Tín Lăng Quân chợt nghĩ điều gì đó, bèn quay lại, thấy Hầu Doanh đứng trước cửa đón mình. Hầu Doanh mỉm cười nói: Tôi đoán công tử thế nào cũng trở lại.



Tín Lăng Quân hỏi: Sao biết?



Hầu Doanh nói: Công tử đãi Doanh này rất hậu. Giờ này công tử vào nơi nguy hiểm mà Doanh này không có một ý kiến gì, tất công tử sẽ giận, nên trở lại hỏi cho ra lẽ?!



Vô Kỵ nói: Tôi ngờ rằng đãi tiên sinh có điều gì sơ sót nên tiên sinh mới giận mà ghét bỏ, vì thế tôi quay lại hỏi cho biết.



Hầu Doanh nói: Công tử nuôi ba ngàn thực khách đã vài chục năm rồi thế mà không có vị nào nghĩ ra diệu kế. Công tử và đám thực khách liều mạng xông vào trại Tần có khác nào ném thịt cho hổ đói? Có phải trước đây công tử có ơn với Vương Phi Như Cơ không?



Tín Lăng Quân chợt nhớ ra... Liền quay về thành Ngụy gặp Vương Phi Như Cơ, nhờ Vương Phi lấy cắp binh phù đưa cho mình rồi tức tốc trở lại gặp Hầu Doanh. Hầu Doanh nói: Tướng ngoài mặt trận có thể không tuân theo mệnh vua. Công tử phải mời Chu Hợi mới được.



Tín Lăng Quân cùng Hầu Doanh đến gặp Chu Hợi. Hợi nói: Tôi là đứa mổ heo ở chợ, thân phận hèn hạ, bấy lâu đội ơn công tử hạ cố. Sở dĩ Hợi tôi không nói lời ơn nghĩa vụn vặt là đợi đến lúc này đây.



Hầu Doanh nói: Binh hung chiến nguy! Doanh này đã già không đi cùng công tử được. Khi công tử tới trận, ở đây Doanh này xin lấy cái chết để tạ ơn công tử.



Ba người bái biệt nhau. Tín Lăng Quân đến Nghiệp Hạ cùng với Chu Hợi vào yết kiến lão tướng Tấn Bỉ. Tín Lăng Quân nói: Đại vương thấy tướng quân mấy mươi năm dầm sương dãi gió cực khổ về binh nghiệp, nay sai Vô Kỵ đến cầm quân thay cho lão tướng.



Nói rồi đưa binh phù ra, hai bên so, ăn khớp nhau. Nhưng Tấn Bỉ nói: Làm tướng ngoài mặt trận có lúc vì tình thế mà không tuân theo mệnh vua, tuy rằng công tử có binh phù này nhưng hãy chờ ít hôm, tôi làm sổ sách và cho người về hỏi lại nhà vua lần nữa.



Tín Lăng Quân nói: Cứu binh như cứu lửa. Thành Hàm Đan đang khắc khoải tứng giây phút lẽ nào phải chờ tin đi tin lại?



Chu Hợi hét: Nguyên soái không tuân theo mệnh vua, ý muốn làm phản chăng? Nói rồi lấy dùi sắt đập đầu Tấn Bỉ chết ngay.



Tín Lăng Quân cùng Chu Hợi đoạt lấy binh quyền, đánh vào trại Tần. Tướng Tần là Vương Hạt đại bại, kéo tàn quân chạy về Hàm Cốc quan đóng kín cửa ải. Công tử Ngụy Vô Kỵ cứu được nước Triệu, danh tiếng lẫy lừng.