Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 98 : Tĩnh Bắc Vương hồi kinh ở Bùi phủ. Mười hai thị vệ nâng cốc nói công chúa

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Editor: Búnn.



Vào trong cung, Lung Nguyệt không trở về điện Kinh Chập ngay, mà đi thẳng thời điện Vũ Anh của Anh Vương.



Trên đường đi Lung Nguyệt đã tự mình cẩn thận đánh giá chuyện này, muốn gạt phụ thân, lại muốn điều tra rõ ràng, chỉ có hai vị huynh trưởng là Thái tử và Anh Vương mới có thể giúp mình. Nếu trông cậy vào bản thân nàng, hoặc thêm Lý Long Triệt thì cũng như không.



Nhưng dáng vẻ làm việc bây giờ của Thái tử ca ca càng lúc càng giống phụ thân, đơn giản là giống nhau như đúc. Lấy việc hắn bảo vệ mình như hài tử ba tuổi, nếu biết mình cưỡi ngựa suýt nữa gặp chuyện không may, thì kiếp này nàng đừng mơ đến chuyện sờ đến roi ngựa nữa.



Nghĩ như vậy, vẫn là tiểu ca khá hơn một chút, mặc dù không thể thiếu được chuyện bị hắn lầm rầm nhưng sẽ không ngăn mình làm chuyện mình thích. Từ trước đến nay có chuyện gì đều là do tiểu ca giấu giếm giúp mình.



Lung Nguyệt tổng kết, nếu Thái tử ca ca đối xử với nàng như nuôi chuồng thì tiểu ca đối xử với nàng chính là nuôi thả.



Mấy người Chu thống lĩnh cũng biết rõ, phạt là chuyện khôn tránh khỏi, nhưng Cửu công chúa đã tính toán thay bọn họ, nếu không thì không phải mấy hèo sẽ xong chuyện. Tội thất tra thất trách, nặng thì phải chém đầu, tự nhiên trong lòng cũng thấy cảm kích.



Anh Vương Lý Long Tá được Lung Nguyệt cầu khẩn, mở to mắt nhìn Lý Long Triệt như tay sai đắc lực, theo sau lưng nàng, rồi sau đó đi về phía chuồng ngựa trong cung.



Gặp được Thỏ Gia Nhi, chân mày Lý Long Tá nhíu thật chặt, hắn thấy phía bụng dưới bên phải của nó có một vệt máu dài dữ tợn, lúc này đang hó lên không để cho bất luận kẻ nào tới gần. Có thể thấy được vết thương này không nhẹ, nếu không, với con ngựa có linh tính như Thỏ Gia Nhi, lại vô cùng thân cận với Lung Nguyệt, nếu không phải như thế, sẽ không phát sinh chuyện chạy liều mạng như điên vậy.



Lung Nguyệt ở chuồng ngựa coi chừng, mãi cho tới khi thú y tới, mới vô cùng không yên lòng trở về điện Kinh Chập.



Buổi chiều dùng bữa thì chuẩn bị xong khẩu cung với mấy người Lý Long Triệt và Hóa Diên, rồi cùng tới nói với Thuận Khải Đế với Cẩn Hoàng hậu. Dù sao vừa rồi trên đường gặp được đặc phái viên của Minh Kim quốc, muốn lừa cũng không lừa được, nên chỉ có thể làm cho sự việc nhẹ hơn một chút mà thôi. Nói là mình cưỡi ngựa xông mạnh về phía trước, nhất thời vô ý suýt nữa làm rồi loạn đội ngũ của Tĩnh Bắc Vương.



Lung Nguyệt ở nơi này hời hợt, còn Bùi Nguyên Tu ở trên đường đi lại khóa chặt mi tâm. Vào kinh thành sau khi từ biệt thế tử phủ sơn Quận VƯợng, lại dàn xếp trạm dịch cho xứ đoàn Minh Kim quốc, trong dịch quán đã sớm có Hồng Lư Tự Khanh đợi. Bùi Nguyên Tu cũng không cần nhiều lời, liền dẫn 1000 Tinh vệ trở về Bùi Phủ.



Năm đó Bùi Nguyên Tu đi vội vang, Thuận Khải Đế cũng không kịp ban thưởng Vương phủ cho hắn. Hôm nay hồi kinh, tiểu viện Kết Lư kia tất nhiên không ở đủ 1000 người. Còn Bùi phủ ban đầu là lúc Thuận Khải Đế vẫn còn là Thái tử được Tiên Hoàng ban thưởng, viện rất lớn, có thể cho 1500 binh sĩ ở. Khi đó tiên hoàng đèn dầu đã cạn, sợ có người đoạt đích soái vị, mới để Bùi Chiến nuôi quân trong Bùi phủ, nếu như có việc cũng có thể che chở cho Thuận Khải Đế.



Cho nên mặc dù trạch này chiếm diện tích hơi lớn, nhưng sau khi Thuận Khải Đế lên ngôi, cũng chừa từng thu về.



Hôm nay Bùi Nguyên Tu trở lại tự nhiên là sẽ nhập chủ Bùi phủ. Nhẫn nhịn đã nhiều năm, cũng đã đến thời gian hắn thu hồi vật của mình rồi.



Tĩnh Bắc Vương trở về phủ, mọi người Bùi gia tất nhiên không dám chậm trễ. Đại môn rộng mở, vải đỏ rải thềm, cửa lớn dán giấy đỏ, Bùi lão phu nhân tự mình dẫn theo một đám người nhà nghênh ở cửa chính. Thấy Bùi Nguyên Tu xuống ngựa, không không đợi tới gần, đã có nha hoàn bà tử đỡ tới gần, lão phu nhân vừa mở miệng ra là "cháu ngoan của ta", đóng miệng lại là "chịu khổ rồi". Gọi đến mức đám người vây xem cho rằng tình thân giữa tổ tôn hai người có bao nhiêu sâu sắc.
"Nhi chi lê hoa xuân đái vũ..."



"Haha! Lưu Hải, con mèo nhà ngươi đi tiểu nửa vò cũng kéo theo được chút văn vẻ, nhưng rõ ràng là ngươi đã đọc sách mấy năm rồi!" Thẩm Tam cười mắng Lưu Hải, rồi sau đó lại nói: "Khoan hãy nói, câu nói này của ngươi lại khiến ta nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của vị công chúa kia, thật đúng như là thảo luận lời hát, khóc thôi cũng đẹp mắt như vậy..."



Lời còn chưa dứt, liền bị người phía sau đạp một cái dính vào mặt bàn.



Người tới chính là Bùi Tiểu, lại nghe hắn nói: "Bàn luận về công chúa, các ngươi thấy đầu mình rảnh rỗi quá, muốn hái xuống đá chơi?"



Thấy là Bùi Tiểu, Thẩm Tam vốn muốn mắng chửi người bò lên, ôm cổ hắn, nói: "Tới thật đúng lúc, mau nói cho huynh đệ chúng ta biết, chuyện của công chúa với Vương gia là sao?"



Mọi người gật đầu.



Mạnh Thạch đầu cũng nói: "Ngày thường Vương gia của chúng ta thấy chuyện này tránh như tránh rắn độc, hôm nay lại hành động như thế, hành động giống như phải lấy thủ cấp của tướng địch, còn ôm vào trong ngực liền không muốn buông tay. Không phải vương gia vẫn luôn nói là nam nữ có khảong cách sao?"



"Lời ấy rất đúng!" Mọi người gật đầu, nhìn Bùi Tiểu.



Lại thấy Bùi tiểu cười nói: "Muốn biết sao?"



Mọi người lại gật đầu lần nữa.



Bùi Tiểu nhanh chóng nhặt đùi gà, vọt tới cửa, nói: "Cái này phải hỏi gia rồi!" Rồi sau đó như một làn khói chạy biến mất không thấy bóng dáng đâu.



Trọng trạm dịch, Trác Nhã công chúa của Minh Kim quốc nhìn thấy công chúa Đại Chiêu, còn bị mắng mỏ.



Cô nương lớn trên thảo nguyên, làm gì có ai chưa nhìn thấy ngựa bị kinh ngạc.



Trong lòng chỉ cảm thấy Lung Nguyệt yếu ớt, cái xác tốt lại đánh đồng với mình.



Từ xưa tới nay, đã là nữ tử thì đều vô cùng coi trọng dung mạo.