Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 99 : Xem rước dâu Trác Nhã mến mộ Thái tử, Tĩnh Bắc Vương thưởng thức bánh ngọt (2)
Ngày đăng: 18:05 30/04/20
Editor: Búnn.
Nước Đại Chiêu là nước lớn nhất hiện tại.
Hoàng Đế nước Đại Chiêu không phải là người đặc phái viên nước nhỏ nói muốn gặp liền có thể gặp được ngay, phải chờ đợi Hoàng thượng rảnh mới được. Về phần khi nào Hoàng thượng rảnh rỗi thì chỉ có mình ông mới định đoạt được. Khi nào muốn gặp thì lúc đó rảnh rỗi.
Từ ngày phái đoàn của Minh Kim quốc tiến vào kinh thành, vì Hồng Lư tự khanh xin vào Tứ phương quán - nơi nước Đại Chiêu xây dựng chuyên dùng cho đặc phái viên các nước, thời gian trôi qua, thoáng một cái đã qua bốn ngày. Trong mỗi ngày đầu có người tới Hồng Lư Tự bồi, không nhìn ra chút chậm trễ nào. Mỗi lần hỏi khi nào được yết kiến Thuận Khải Đế thì được cho biết: "Hoàng thượng bận rộn chuyện quốc sự, kính xin Đại Vương Tử tha lỗi."
Vào một ngày, Trác Nhã công chúa ở trong Từ Phương quán rảnh rỗi đến vô cùng nhàm chán, lôi kéo huynh trưởng ra ngoài đi dạo một vòng phố xá nước Đại Chiêu. Đi không xa, liền thấy một đội người khoác lụa hồng cài hoa, diễn tấu sáo và trống, vô cùng vui mừng đi qua đường.
Trên thảo nguyên làm gì có dịp nhìn qua những cảnh tượng vô cùng náo nhiệt như thế, vì vậy Trác Nhã liền lôi kéo Đại Vương tử Ban Đạt vào dòng người xem náo nhiệt, đi thẳng tới cửa lớn của một tòa phủ đệ.
Trên cửa giăng đèn kết hoa, trải thảm hồng.
Mặt mũi chủ tớ đều vô cùng vui vẻ.
Trác Nhã hỏi quan viên Hồng Lư Tự phái tới đi cùng mới biết, Tứ công tử phủ quốc trượng lấy vợ.
Kiệu đỏ đặt xuống đất, người điều khiển chương trình hô to: "Đá cửa kiệu!"
Minh Triệt đã sớm đứng ở sau cửa lớn bước tới trước kiệu mấy bước.
Trác Nhã lại nghe người bên cạnh nói: "Mấy vị công tử ở bên cạnh tân lang thật xuất chúng!"
"Vậy mà cũng nói, Minh gia là nhà như nào chứ, bàn vế dáng vẻ thì có ít người có thể sánh cùng."
"Ai! Nhìn xem! Người bên cạnh tân lang là Thái tử cùng Anh Vương sao?"
"Mười phần thì có chín phần. Nghe nói quan hệ giữa Thái tử và Anh Vương với biểu huynh đệ bên ngoại vô cùng tốt, ngày quan trọn như hôm nay sao lại không đến?"
Mặc dù Trác Nhã không quá giỏi tiếng ở đây, nhưng có thể đoán được một ít, nàng ta nhìn về người bên cạnh Tân Lang. Thấy nam tử, đầu dùng kim quan lũy ty gắn rồng miệng ngậm ngọc, cả người mặc y phục thêu mãng cuộn tròn, càng biểu lộ dáng vẻ cao lớn. Nhìn về phía mặt, người này vô cùng đẹp trai, long chương phượng mục, môi mỏng khẽ nhấp, không giận mà uy. Vậy mà, trong vẻ uy nghiêm còn mang theo chút phong lưu tài tử.
Trác Nhã công chúa thấy thế thì nhất thời có chút nhập thần. Từ nhỏ trên thảo nguyên thường thấy Hán tử uy vũ tục tằn, đến sau khi vào Đại Chiêu quốc, lại thấy qua nhiều thư sinh văn nhược. Nếu so sánh ra, nàng còn cho rằng chỉ có Tĩnh Bắc Vương mới có thể vào mắt nàng ta. Hôm nay nhìn lại, lại phát hiện, người này hợp ý nàng hơn.
Lại nghe Thuận Khải Đế nói: "Con chỉ làm phiền Nhận Chi chuyện này thôi sao? Vậy còn sách trong tiểu viện Kết Lư được con đọc hết lần này tới lần khác thì sao? Nói xong lại nói với Bùi Nguyên Tu: "Tiểu viện kia của Khanh thật không tệ, ý cảnh rất có ý [Tâm xa địa tự thiên] (một lòng một dạ hướng về một phía), trẫm cũng vô cùng ưa thích!"
Hẳn là sau khi mình rời kinh thành, Hoàng thượng cũng từng qua đó, Bùi Nguyên Tu khom người nói: "Hoàng thượng quá lời, thần là kẻ vũ phu làm sao có suy nghĩ này. Bức hoành này đều là do công chúa ban tặng, Anh Vương đề bút."
"Khanh cũng không nên quá khiêm tốn, ở viện này, có thể thấy được khanh trời sinh tính đạm bạc, không nặng quyền thế, khó được! Khó được!" Im lặng một chút rồi lại nói: "Phụ mẫu khanh đi sớm, cũng khổ cho Khanh!"
Bùi Nguyên Tu lại khom người lần nữ, cũng không biết tiếp lời như thế nào.
Trong lòng Lung Nguyệt thầm oán: Phụ thân là đùa bỡn tâm cơ, lay động tình cảm, mua chuộc lòng người. Nhưng nàng cũng hiểu, lần mua chuộc lòng người này của Phụ thân có bảy phần thật sự là động chân tình. Nhưng, tình cảm của Đế Vương không dễ động, động tức là có mưu đồ. Hôm nay Bùi Nguyên Tu cũng được coi là chiếm giữ một phương, chỉ có lung lạc lòng trung thành của hắn. Phụ thân mới ngồi vững giang sơn này.
Nếu đặt chuyện này lên người mình, mình cũng sẽ làm như thế.
Lung Nguyệt đang suy nghĩ về phụ thân thì bỗng nghe ông nói: "Con làm sao để tạ ơn Nhận Chi đây?"
"Dạ?" Lung Nguyệt đang suy nghĩ bị Thuận Khải Đế hỏi đến sửng sốt, phượng mâu mở tròn, khiến lòng Bùi Nguyên Tu thấy ngứa ngáy, thật sự muốn đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực xoa nắn một hồi.
Thuận Khải Đế lại nói: "Ta thấy bánh này của con không tệ, không bằng coi nó là quà tạ lễ thôi!"
Không đợi Lung Nguyệt nói, Bùi Nguyên Tu vội vàng nói: "Thần tạ ơn Hoàng thượn ban thường, tạ ơn Thụy Mẫn công chúa ban thưởng!" Kiếp trước thường được ăn bánh ngọt Cửu Nhi tự tay làm cho nên không biết trân trọng. Kiếp này cũng chỉ ở trong bữa tiệc Trọng thu năm đó ăn một lần hoa quế gạo nếp, cho nên nay, vẫn luôn ghim vị ngọt này vào tim. Hôm nay có cơ hội, liền cũng không để ý quá nhiều, chỉ cúi đầu tạ ơn.
Lung Nguyệt cũng không nhăn nhó, nâng đĩa trên Long thư án, lại lệnh cho Tiểu Lộc Tử đi lấy một đôi đũa bạc, đặt vào tay Bùi Nguyên Tu, nói: "Kính mời Tĩnh Bắc Vương chỉ giáo!"
Bùi Nguyên Tu cười khẽ, nhận lấy: "Thần không dám nhận!" Rồi sau đó gắp một miếng bánh nhỏ bỏ vào trong miệng, hắn cảm thận được mùi vị đã hóa thành dòng nước ấm chảy thẳng vào đáy lòng.
Lung Nguyệt đứng bên cạnh, mắt mở to đợi Bùi Nguyên Tu nuốt xuống hỏi: "Như thế nào? Ngọt không? Có ngấy không? Có gì cần sửa không?"
Hỏi một loạt câu hỏi, hỏi đến khiến tâm Bùi Nguyên Tu chua xót, giống như trở lại năm đó, Cửu Nhi cũng từng nhìn mình ăn bánh, hỏi ý kiến.
Bùi Nguyên Tu nhắm mắt, ép chua xót trong mắt xuống, rồi sau đó chậm rãi mở ra, giống như đang thưởng thức, rồi sau đó chỉ nói hai chữ: "Ăn ngon!"
Lấy được tán thưởng, mắt phượng của Lung Nguyệt như ánh trăng, hiểu ý cười một tiếng.