Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 100 : Đi săn bắn, thân tình ấm lòng người, nghi người cũ, tâm Lung Nguyệt khẽ động
Ngày đăng: 18:05 30/04/20
Thanh thế đi săn bắn vào mùa thu hàng năm của Hoàng đế Đại Chiêu thật lớn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Quan viên từ tam phẩm trở lên, trừ những người cần ở lại trong kinh thì đều đi theo bồi Hoàng đế.
Cùng đi đương nhiên còn có công tử huân quý, nữ quyến, con tin của ngoại tộc cùng với quận vương của các đất phong. Dĩ nhiên, lần này Đại Vương tử Ban Đạt cùng với công chúa Trác Nhã của Minh Kim quốc cũng ở trong hàng ngũ.
Một ngày trước khi xuất hành, Lung Nguyệt lại chạy tới chuồng ngựa trong cung nhìn "Thỏ gia nhi" của mình, trong khoảng thời gian nó bị thương, gần như cách một ngày nàng lại tới thăm nó một lần. Hôm nay, sau khi cùng thú y xác nhận nó hoàn toàn bình phục, ngày mai có thể theo nàng tới bãi săn Đông Lĩnh, thì cho nó hai miếng bánh hoa quế đường mạch nha, vô cùng vui vẻ trở về điện Kinh Chập.
Mấy người Hoán Ngọc đã sớm chuẩn bị xong tất cả mọi vật như thường lệ. Sợ bãi săn sớm lạnh, còn đặc biệt mang theo áo choàng có lớp lót là lông hồ ly trắng cùng với mũ choàng.
Lung Nguyệt vào cửa, liền thấy mấy nàng dọn mấy rương đồ lớn như đang dọn nhà, không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Buổi chiều Nhạn Dung ma ma bên cạnh Thái hậu còn chạy tới một chuyến, đưa tới tấm thảm da bạch hổ.
Lung Nguyệt nhìn tấm thảm này khẽ nhíu mày, da bạch hổ ở nước Đại Chiêu vô cùng trân quý, ngay cả trong cung cũng chỉ có ba tấm, một tấm trải trên long ỷ ở điện Cần Chính - nơi dùng để thảo luận chính sự, một tấm trải trên giường quý phi ở Đông Noãn các của mẫu thân, còn một tấm dĩ nhiên ở chỗ tổ mẫu. Nhưng lúc này lại đưa tới chỗ mình.
Liền nghe Nhạn Dung ma ma nói: "Thái hậu sợ bãi săn lại, mặc dù có hành cung, nhưng ở bãi săn cũng phải ở lều vải. Khi còn bé công chúa rơi xuống nước sợ lạnh, bãi săn Đông Lĩnh lại ở trong rừng núi, Thái hậu nghe nói da bạch hổ có thể tự sinh nhiệt, đuổi khí lạnh, đặc biệt lệnh cho ta sai người làm thành thảm lót, để công chúa mang theo mới tốt!"
Lung Nguyệt đưa hai tay nhận lấy, mỉm cười nói: "Làm phiền ma ma tới đây, phiền ma ma thay ta tạ ơn sự thương yêu của hoàng nãi nãi, bây giờ đã gần tối rồi, ta liền không tới quấy rầy lão nhân gia nghỉ ngơi nữa, đợi từ bãi săn trở lại ta sẽ tự mình đi tạ ơn hoàng nãi nãi!"
Sau đó nàng nhìn Địch Thúy một cái, liền thấy nàng ấy nâng một hộp gấm tới đây, Lung Nguyệt lại nói: "Đây là trà phổ nhĩ bộ tộc Tây Song tiến cống, nghe nói trà này có tính ôn, uống vào có thể chăm sóc, bảo vệ dạ dày, nghe nói dạ dày của ma ma sợ lạnh, nếu không chê thì cầm uống thử xem mùi vị này có hợp không."
Nhạn Dung ma ma đi theo Thái hậu mấy chục năm, châu báu, trang sức đeo tay, ngân lượng đều không thiếu, Lung Nguyệt sẽ không cầm những tiểu kim trư, tiểu kim đào đưa tời trước mắt nàng, còn vật tiến cống của bộ tộc man di kia đối với Dung ma ma lại có mấy phần hiếm lạ.
"Làm phiền công chúa nhớ tới lão nô, lão nô liền mặt dày nhận lấy vậy!" Nhạn Dung ma ma đưa hai tay nhận lấy hộp gấm, khẽ cười cáo lui.
Trong lòng lại khen ngợi Lung Nguyệt một hồi: Chẳng trách Hoàng thượng và Thái hậu đều lưu tâm tới Cửu công chúa, cái này hẳn cũng phải có điểm động tới lòng thương của người khác. Cửu công chúa này biết thương người, ai đối tốt với nàng ba phần, nhất định nàng sẽ đối tốt với người đó năm phần. Ngay cả chuyện của lão nô như bà mà nàng cũng đặt ở trong lòng.
Hôm sau, Lung Nguyệt phụng bồi Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe tiểu thái giám thông bẩm, Bình Thân Vương thế tử tới.
Lý Long Triệt vào cửa, hành lễ vấn an Hoàng thượng và Hoàng hậu xong liền kéo Lung Nguyệt ra ngoài.
Vừa đi, vừa cực kỳ hưng phấn nói: "Cửu tỷ tỷ, đệ dẫn tỷ đi dạo phố nhé!"
"Đi dạo có gì vui?" Lung Nguyệt hỏi.
"Cửu tỷ tỷ chưa từng tới đây, dĩ nhiên phố xá nơi này thú vị hơn trong kinh nhiều!"
"Vậy thì để ta đi đổi y phục!"
Lý Lung Nguyệt quan sát Lung Nguyệt từ trên xuống dưới mấy lần, rồi sau đó nói: "Chẳng lẽ Cửu tỷ tỷ muốn đi đổi nam trang?"
Lung Nguyệt khẽ gật đầu một cái.
"Theo đệ thấy vẫn là thôi đi! Dáng vẻ hôm nay của tỷ, dù là giả trang thành nam tử, cũng sẽ đưa tới đào hoa hơn người. Huống chi, vành tai, ánh mắt của tỷ vừa nhìn đã biết tỷ là nữ tử rồi!"
Lung Nguyệt sờ sờ vành tai, năm ngoái vì đôi hoa tai hình mèo màu hổ phách, nàng cắn răng xỏ lỗ, hôm nay lại thành trở ngại khi giả nam trang.
"Vậy ta cũng không thể mặc cung trang đi dạo phố được! Vẫn nên đổi sang đồ đơn giản!" Liếc mắt một cái đã biết toàn thân Lung Nguyệt là tơ lụa thượng hạng, gắn châu khảm ngọc. Ra cửa không phải là tìm kẻ thầm thương trộm nhớ sao?
Lý Long Nguyệt gãi gãi gáy, cười nói: "Điều này cũng đúng!"
Lung Nguyệt trở về phòng thay bộ y phục đơn giản, cầm mũ màn ra ngoài, tới nơi đã hẹn với Lý Long Triệt. Vừa xa đã thấy hắn lôi kéo người nào đó nói chuyện liên tục, đi đến gần mới thấy rõ, thì ra là Bùi Nguyên Tu.