Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 109 :
Ngày đăng: 18:05 30/04/20
Lúc Cẩn Hoàng hậu từ điện Kinh Chập quay về Khôn Thái cung.
Vừa mới bước vào Đông Noãn các, liền thấy Thuận Khải Đế cầm sách ngồi sau thư án, đôi mắt sáng quắc lại đang nhìn mình, trên mặt hàm xuân.
Cẩn Hoàng hậu cúi đầu, mắt phượng mang theo nghi ngờ mà chớp chớp.
Vì sao bà lại cảm thấy tối nay Hoàng thượng có chút kỳ lạ?
Ánh mắt nhìn mình của Hoàng thượng, giống như lúc còn trẻ, đêm tân hôn ấy, sau khi tháo khăn voan, lúc bốn mắt đụng nhau liền toát ra chút thần thái không thể nói rõ được.
Mà lúc này bên môi Hoàng thượng chứa ý cười nhạt, thật giống như lộ ra vẻ ngây ngốc. Giống năm ấy, lần đầu mình mang thai chợt nghe mình có hỉ mạch.
“Hoàng thượng!”
Cẩn Hoàng hậu thu suy nghĩ, nhẹ bước liên tục tới trước người Thuận Khải Đế, chuẩn bị phúc thân liền bị ôn đưa tay ra ngăn lại.
“Cẩn Nhi trở lại! Tán gẫu với nha đầu Cửu Nhi kia sao rồi?”
Nói đến nữ nhi, Cẩn hoàng hậu không nhịn được ưu lo trong lòng: “Nữ nhi sắp sửa lấy chồng xa, dặn dò của thần thiếp giống như bao nhiêu cũng không đủ.”
“Là phụ thân như ta vô năng...”
Nghĩ tới chuyện Lung Nguyệt lấy chồng xa, Thuận Khải Đế suy nghĩ trong lòng, nâng bàn tay lên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất nét buồn của Cẩn Hoàng hậu, ngón trỏ mơn trớn mi tâm của bà.
“Hoàng thượng không thể...” Ngón tay ngọc của Thuận Khải Đế che môi mỏng của Thuận Khải Đế lại, ngăn không thể ông nói hết. Trong lúc lo ấy, trong lời nói tự oán tự trách của Thuận Khải Đế, lại không lưu ý, có thêm một chữ “ta“.
“Nếu Cửu Nhi sinh ra là công chúa Đại Chiêu, vậy liền có trách nhiệm mà con bé không thể đẩy đi, thế sự không thể chiều toàn bộ theo ý người, tất cả những điều này đều là theo ý mệnh. Hoàng thượng là quân chủ tốt, phụ thân tốt, Cửu Nhi hiểu, thần thiếp cũng hiểu...”
“Mẫu tử nàng chính là quá mức hiểu.” Thuận Khải Đế thầm than nhẹ trong lòng: “Thật ra Cửu Nhi có thể trẻ con một chút, giống như tiểu cô nương bình thường, để cho ta có thể có cơ hội dung túng...”
“Hoàng thượng? Người...” Trong giây lát Cẩn Hoàng hậu phát hiện, Thuận Khải Đế luôn bỏ “trẫm”, tiếp tục tự xưng “ta“.
“Đừng gọi Hoàng thượng, gọi ta là Chính Đạc....”
Lý Chính Đạc, tên Thuận Khải Đế.
“Chuyện này....” Cẩn Hoàng hậu nhất thời luống cuống.
Nói linh tinh nửa ngày chuyện lý thú từ nhỏ đến lớn của Cửu tỷ tỷ với Bùi Nguyên Tu, trước khi trở về phủ cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ thật tỏng lòng hắn. Lý Long Triệt hi vọng Bùi Nguyên Tu có thể biến hắn thành đồ cưới của Cửu tỷ tỷ cùng nhau đi Bắc Cương, hắn muốn vào trong quân.
Trong lòng Bùi Nguyên Tu cảm thấy vô cùng buồn cười, nói: “Chuyện đồ cưới đệ phải nói với Cửu tỷ tỷ của đệ mới được!”
Lý Long Triệt ấm ức, ủ rủ cúi đầu trở về phủ.
Nửa tháng sau, Bùi Đại cùng một ngàn tinh vệ hộ tống một đoàn xe ngựa chở sính lễ vào linh, Bùi Nguyên Tu mới vào ở Bùi phủ.
Mấy người trong Bùi phủ, lấy Bùi lão phu nhân cầm đầu, từ lúc biết được thánh thượng làm chủ hôn lễ cho Bùi Nguyên Tu, còn gả Cửu công chúa cho, cuộc sống liên tục mấy mấy trải qua trong bất an.
Cửu công chúa là người thế nào?
Công chúa đương triều, đầu quả tim của Hoàng thượng, nữ nhi được sủng ái nhất.
Bùi Nguyên Tu cưới nàng, sợ là dù mình có dùng dáng vẻ trưởng bối cũng khó có thể làm khó hắn nửa phần.
Bùi lão phu nhân cùng Trần thị chính là nghĩ như vậy.
Còn Trần Liên Bích, sau khi nghe tin tức như vậy càng cảm thấy như sét đánh ngang tai, thẳng đến mức chém nát lòng của nàng ta. Nghĩ tới một mảnh cuồng dại của nàng ta, từ khi cập kê trái tim liền ngầm cho phép, đợi đến lúc thành gái lỡ thì vẫn dứt khoát như cũ. Hôm nay người nàng ta yêu lại cưới người khác, mà người nọ nàng ta có giục ngựa cũng không đuổi kịp. Trong lòng tất nhiên là vô cùng thê lương, mấy ngày liên tiếp chỉ kém dùng nước mắt rửa mặt.
Mấy lần muốn tỏ rõ tâm lý với Bùi Nguyên Tu, cam nguyện làm thiếp làm tỳ, đều bị thân vệ của hắn ngăn ở ngoài cửa.
Mà Lung Nguyệt, từ sau khi định ra hôn sự, liền không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ an tâm chờ cập kê rồi xuất giá. Mặc dù nói Công chúa Đại Chiêu quốc xuất giá, tất cả mũ phượng khăn voan đều do phủ nội vụ bắt tay vào làm. Nhưng Lung Nguyệt vẫn muốn thử cảm giác thêu giá y của nữ nhi gia, ngày người, ngoại trừ sớm chiều làm chút việc khác, đều đàng hoàng ở trong điện Kinh Chập thêu giá y.
Mấy ngày này trôi qua không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc liền tới cửa ải cuối năm.
Chầu mừng năm mới, cùng với quốc yến, nữ tử đợi gả như Lung Nguyệt chắc là sẽ không ló mặt nữa, nhưng cũng khiến Bùi Nguyên Tu buồn bực bị lâm vào bệnh tương tư.
Từ lúc trở về kinh, ngoại trừ hôm gặp mặt Tiểu Lộc Tử được Lung Nguyệt sai đưa thuốc bên ngoài của Đông cung ra thì Bùi Nguyên Tu không hề nghe được tin tức của Lung Nguyệt.
Thái tử Lý Long Hựu vốn là khẩu phong nghiêm cẩn, mà Anh Vương cũng cố ý không nói bất cứ chuyện gì về Lung Nguyệt với Bùi Nguyên Tu. Ngay cả Lý Long Triệt cũng bị Thái tử hạn chế.
Thẳng đến mức tương tư trong lòng Bùi Nguyên Tu không cách nào tháo gỡ được, ngày ngày cầm hộp thuốc suy nghĩ vẩn vơ, không có chuyện gì lấy ra nhẹ nhàng vuốt vuốt giống như bảo bối.
Loại sống một ngày bằng một năm, cuối cùng cũng gần đến ngày Lung Nguyệt chuẩn bị cập kê.