Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 110 :
Ngày đăng: 18:05 30/04/20
Cách ngày đại hôn nửa tháng, mỗi ngày đều có người của phủ nội vụ tới Bùi phủ, thu xếp bố trí tất cả mọi chuyện từ hỉ đường tới hôn phòng.
Theo lệ cũ của Đại Chiêu quốc mà nói, Lung Nguyệt là công chúa, dù lấy chồng ở xa, nhưng vẫn vẫn có thể xây dựng phủ công chúa ở trong kinh thành. Nhưng Lung Nguyệt lại cự tuyệt.
Nàng chỉ nói, hôn sự của công chúa Đại Chiêu từ trước tới nay với hôn sự của mình là không giống nhau, không phải là liên hôn, cũng không phải là kén phò mã, mà là gả cho Phiên Vương. Nếu đã là gả thì bắt đầu từ ngày thành hôn trở đi, nàng chính là Tĩnh Bắc Vương phi. Tục ngữ có câu: Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Mặc dù nói thế có phần thô tục nhưng cũng rất có đạo lý. Về sau nàng liền đi theo Bùi Nguyên Tu, hắn ở đâu thì nàng ở đó.
Nếu phụ mẫu cảm thấy lo lắng thì giữ điện Kinh Chập lại cho nàng, sau này nếu nàng về nhà mẹ để thì nàng vẫn còn nơi để ở.
Từ trước đến nay Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu đối với nàng là hữu cầu tất ứng (1). Nói: Điện Kinh Chập này chính là khuê các của Lung Nguyệt, vĩnh viễn giữ lại cho nàng.
(1) Cứ nói ra yêu cầu là sẽ được đồng ý.
Bởi vì nguyên nhân này, hôn phòng của Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt liền được bố trí ở Bùi phủ, nơi ở cũ của Bùi Nguyên Tu, Bích Thương viện.
Dựa theo trí nhớ của Bùi Nguyên Tu, hắn tất nhiên biết Lung Nguyệt không cần phủ Công chúa mà theo mình vào ở Bùi phủ, cho nên từ hôm hắn vào ở Bùi phủ liền cho người dọn dẹp tốt nơi hắn ở trước khi theo quân.
Lúc phủ Nội vụ vào sắp xếp bố trí, tất nhiên là Bích Phương viện không còn giống như kiếp trước nữa, dù không đến nỗi quá hoang vu nhưng cũng vô cùng đơn giản. Kiếp này, Bùi Nguyên Tu sai người sửa sang gần giống với những gì mà Lung Nguyệt yêu thích.
Dĩ nhiên, không thể chặt cả vườn tùng già đi, nhưng cũng tăng thêm Thạch đình, hành lang xung quanh, hàn mai. Khiến Bích phương viện không còn vẻ quá cứng nhắc mà mang phong cách cổ xưa, tự nhiên có một phần thú vị.
Ngày đại hôn càng lúc càng gần, sắp xếp Bích Phương viện cũng gần tới phần kết thúc.
Liên tiếp mười mấy ngày gần đây, một ít gia sản hồi môn được mang từ đại môn Bùi phủ vào, rồi sau đó được an trí trong Bích Phương viện. Dù là một đôi bô, cũng được làm từ kim ti nam mộc khắc hoa tơ vàng, chứ nói gì đến hộc tủ khảm phỉ thúy, còn được gắn Đông Châu, giường bảo thạch chạm trổ vô cùng tỉ mì, thẳng khiến trên dưới đám người Bùi phủ nhìn đến choáng váng mặt mũi.
Có người hâm mộ, có người sợ hãi than lên, tự nhiên cũng có người giận dữ, có người chua xót.
Người chua xót này đương nhiên là vị gái lỡ thì Trần Liên Bích.
Người giận dữ chính là Bùi Viễn Chi. Từ trước đến nay Bùi Viễn Chi là người tâm cao khí ngạo, ỷ mình học cao, nhưng trong lúc khoa cử lại thi rớt. Không biết tại sao trước cuộc thi ân khoa hắn lại cố gắng khoe khoang khoác lác, giống như danh hiệu công danh là vật trong túi hắn, đến hôm thi rớt tất nhiên là không còn dám xuất hiện trước mặt người khác nữa. Bùi Viễn Chi viện cớ du học, trốn ra ngoài phiêu đãng hơn một năm, cho đến khi tiêu hết đống ngân lượng mang theo mới nhắm mắt trở về kinh thành.
Vậy mà. vừa vào cửa nhà đã thấy cả nhà trên dưới đang thận trọng chuẩn bị chuyện đại hôn, lúc này mới biết, đại ca đang làm Tĩnh Bắc Vương kia sắp cưới Công chúa Thụy Mẫn. Chuyện này giống như cảnh tỉnh Bùi Viễn Chi, hắn không đăng khoa được, còn Bùi Nguyên Tu lại sắp động phòng hoa chúc, còn cưới Công Chúa Thụy Mẫn - người như tiên tử trong lòng hắn vậy, việc xảy ra khiến lòng hắn làm sao có thể nén hận được?
Bùi Viễn Chi thật sự muốn phát đống lửa ghen trong lồng ngực ra, đốt tất cả mọi vật trong Bích Thương viện kia. Dù không thể đốt, cũng phải hủy vài món mới có thể xoa dịu bất bình trong lòng.
Nhưng đại hôn của Công chúa làm sao có thể xảy ra chuyện không hay đây? Trong cung đã sớm phải Kim Ngô Vệ luân phiên canh gác, huống chi Bùi Nguyên Tu cũng sắp xếp nhóm 1000 tinh vệ của hắn thành hàng hàng lớp lớp. Dù mỗi ngày bản thân hắn đều phải xử lý thư từ được truyền tới từ Bắc Cương, thì hắn cũng phải tới Bích Thương viện lượn một vòng.
Còn Lung Nguyệt trong hoàng cung thì có chút không giống với sự cẩn thận của Bùi Nguyên Tu, nàng tự tại hơn rất nhiều, sau khi nàng tự tay cắt thêu xong hoa mẫu đơn kim phượng trăm phúc, liền nhóm người phủ nội vụ mang đi. Theo cá nhân Lung Nguyệt tự hiểu là muốn cầm đi làm hoàn chỉnh bước gia công cuối cùng.
Lúc giá y được đưa về lần nữa. Lung Nguyệt nhìn áo váy đính một đống châu báu, thêu kim lưu tiên, còn có khăn quàng vai nhũ vàng đính Đông Châu xâu thành một chuỗi, thở dài, cũng không bị ánh sáng lấp lánh kia làm chói mắt, mà chỉ đưa tay khẽ mơn trớn, tiếp tục đưa mắt quét qua mũ phượng kim ti gắn đông châu hồng bảo thất vĩ: “Y phục này mà mặc lên người thì nặng chết thôi!”
Thẳng khiến hai tiểu thái giám đưa giá y suýt nữa ngã một cái té nhào trên đất, trong lòng thầm nghĩ: Cửu công chúa thật sự không phải người bình thường mà!
Lệnh cho Hoán Ngọc thưởng cho hai tiểu thái giám, rồi đưa họ ra ngoài.
Nhìn giá y đắt tiền mà vui mừng này, trong lòng Lung Nguyệt mới có vẻ thấp thỏm khi sắp phải lập gia đình.
Tất cả mọi chuyện từ lúc ra đời đến giờ, từng chuyện từng chuyện thoáng qua trong đầu, toàn bộ đều là vui vẻ, ngọt ngào. Được tổ mẫu yêu thương, phụ mẫu nuông chiều, các ca ca dung túng...
Lung Nguyệt lệnh bà ta để xuống, lại để Hóa Ngọc thưởng một hà bao, đuổi người đi.
Bà tử này ra khỏi Bích Thương viện, mở hà bao ra nhìn, là hai đĩnh vàng nhỏ bằng hai ngón tay cái. Trong lòng nói: Đúng là công chúa, khen thưởng một chút cũng hơn bổng lộc một năm của quan gia tứ phẩm.
Ăn mấy miếng điểm tâm nhỏ, mặc lại y phục nặng bảy cân, giằng co một ngày khiến Lung Nguyệt khốn đốn. Tìm bản ghi chú, nửa tựa vào mép giường, liếc nhìn câu được câu không...
Đợi đến lúc Bùi Nguyên Tu đi vào, thấy Lung Nguyệt mặc y phục đỏ như hoa thủy tiên chảy dài, khẽ tựa vào cột giường, bàn tay trắng nõn cầm quyển sách đặt trên thắt lưng. Tóc đen như mực dùng hai cây trâm vàng khảm hồng bảo thạch khẽ vén lên, che bớt mí mắt như nước mùa thu, lông mi dài như cánh bướm, theo ánh sáng của cặp nến long phượng khẽ nhảy, chợt lóe chợt lóe, giống như đang khiêu vũ.
Nhìn hình ảnh trước mặt nhu thế, trái tim đang nhảy của Bùi Nguyên Tu lập tức yên ổn lại. Vẫy tay cho mấy người Hoán Ngọc vốn phải tiến lên hầu hạ ra bên ngoài, kéo áo ngủ bằng gấm xuống, nhẹ khoác lên người Lung Nguyệt, Bùi Nguyên Tu xoay người đi về phía tịnh phòng.
Rửa sạch mùi rượi trên người, trở về thấy Lung Nguyệt vẫn đang trong tư thế như lúc hắn mới bước vào, tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt xuống giường hẹp. Lại thấy lông mi như cây quạt nhỏ của Lung Nguyệt khẽ động, lộ ra đôi mắt mông lung như nước, trong ánh mắt còn mang theo sương mù lúc nửa tỉnh nửa mê, ngây ngốc đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Tu hồi lâu.
Nhìn đến mức khiến tâm Bùi Nguyên Tu như có ngàn vạn sợi lông chim gãi ngứa, giống như bị trúng cổ độc, cúi đầu xuống dùng môi mỏng khẽ hôn lông mi của Lung Nguyệt.
Hành động này trong nháy mắt khiến Lung Nguyệt thanh tỉnh, hôm nay là đêm tân hôn của nàng, đây là phòng tân hôn của nàng, mà người trước mặt là phu quân của nàng.
“Vương gia...Chàng trở lại...”
Nàng khẽ đẩy hai cái, muốn đứng dậy, để Bùi Nguyên Tu vào, lại nghe được âm thanh hùng hậu trên đỉnh đầu, còn mang theo chút run rẩy: “Ta...sẽ đối tốt với nàng...không để nàng...”
Rồi sau đó, thân thể cao lớn ập xuống, ôm tiểu kiều Lung Nguyệt một cái thật chặt.
Nến đỏ phập phồng, phù dung trướng ấm, một đêm xuân.
Lung Nguyệt tỉnh lại lần nữa, cảm thấy cả người mệt mỏi đau nhức, ở thắt lưng có cánh tay quấn quanh, cả người nàng được vòng trong lồng ngực kiên cố. Nhìn qua nhìn lại, giường bị một tấm màn che khuất, cũng không biết là giờ nào.
Lung Nguyệt khẽ dời cơ thể, muốn đổi tư thế, lại thấy cánh tay bên hông siết chặt. Nâng mắt lên lần nửa, liền thấy đôi mắt lấp lánh của Bùi Nguyên Tu dán chặt trên người mình. Lung Nguyệt chợt nhớ tới chuyện dây dưa đêm qua của hai người, bùm một cái, liền hồng từ đầu tới ngón chân.
Rồi sau đó, co cổ lại, giống như mèo nhỏ cuộn thành một cục, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chôn trong chăn gấm.
“A...”
Tiếng cười hùng hậu vang lên, truyền từ đỉnh đầu tới, Lung Nguyệt cảm thấy, lồng ngực rộng lớn đang vòng quanh người mình đang nhẹ nhàng chấn động. Nàng lại cảm thấy mặt nhìn giống như ngọn lửa, lần đầu trong cả hai kiếp, không có cách nào khiến nàng thản nhiên tiếp nhận chuyện này.
Bùi Nguyên Tu lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, môi mỏng của hắn khẽ nâng thành hình cung đẹp mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của Lung Nguyệt từ trong chăn gấm lên: “Đừng để nghẹn hỏng!”
“A...” Lung Nguyệt ấp úng muốn tiếp lời, nhưng lại không biết nói thế nào cho phải. Trong lòng cũng oán thầm: Kết cấu da mặt của nam tử trước mặt này đúng là không giống nữ tử, hôm qua lúc hắn nâng khăn voan còn tay chân luống cuống, vô cùng khẩn trưởng, mặt ửng hồng, thế mà bây giờ lại vô cùng thản nhiên.
Tất nhiên Bùi Nguyên Tu không biết suy nghĩ trong lòng Lung Nguyệt, chỉ là khẽ nâng mặt nàng lên, lấy môi mỏng đặt lên khuôn miệng khỏ nhắn khiến hắn nhớ cả đêm kia.
Vì sao lại là cả đêm?
Bùi Nguyên Tu triền miên với Lung Nguyệt một phen, lại nhớ tới đây là lần đầu của Lung Nguyệt, cũng không yêu cầu vô độ. Sau khi ôm Lung Nguyệt tới tịnh phòng dọn dẹp, liền ôm nàng vào trong ngực, nhìn nàng ngủ thật say, còn mình thì cả đêm chưa chợp mắt, dùng hai mắt nhìn người trong lòng thật sâu, không dám ngủ.
Sợ đây chỉ là mộng xuân, đợi đến lúc tỉnh mộng, Cửu Nhi trước mắt hắn sẽ biến mất, còn hắn lại trở về kiếp trước, biến thành Tĩnh Bắc Vương sống trong cô độc cùng hối hận kia.
Vì vậy, hắn liền ôm Lung Nguyệt trong lòng, đưa mắt nhìn nàng suốt cả đêm.