Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 133 : Thịnh hội thảo nguyên phi thường nhiệt tình, Nguyên Tu cưỡi ngựa Lung Nguyệt cất cao giọng hát
Ngày đăng: 18:06 30/04/20
Người tới gần trung tâm thịnh hội thảo nguyên, Lung Nguyệt đã sớm được Bùi Nguyên Tu ôm về trong xe ngựa, thay đại trang Vương phi. Lúc này nàng đoan trang ngồi trong xe ngựa.
Chờ Bùi Nguyên Tu hàn huyên với người tới đón, hành lễ xong. Rèm xe ngựa nhoáng lên, Lung Nguyệt nghe giọng nói hùng hậu của Bùi Nguyên Tu truyền đến, “Vương phi, chúng ta đến rồi, hai vị thủ lĩnh Ba Sơn và Đức Lãng tới đón tiếp!” Sau đó, một đôi đại chưởng đưa vào trong xe.
Lung Nguyệt đỡ lấy tay Bùi Nguyên Tu, xuống xe ngựa. Khẽ nâng đầu, thấy cả một bộ tộc nam tử kia, lấy hai vị thủ lĩnh dẫn đầu, hình như cũng có sững sờ trong nháy mắt.
Sau đó, mới lấy lễ tiết bộ tộc thảo nguyên hành lễ với nàng.
Lung Nguyệt mỉm cười đáp lễ, không dấu vết đánh giá hai vị thủ lĩnh này.
Thủ lĩnh Ba Sơn lớn tuổi, chừng hơn năm mươi tuổi, mà thủ lĩnh Đức Lãng trẻ trung hơn rất nhiều, nhìn qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi. Thân thể hai người vô cùng cao to tráng kiện, màu da hơi ngăm đen, rất có đặc điểm của nam tử vùng thảo nguyên.
Lung Nguyệt chỉ chào hỏi bọn họ, đã bị Bùi Nguyên Tu không dấu vết che phía sau, mang theo nàng đi tới lều vải sớm chuẩn bị cho bọn họ.
Buổi tối, Lung Nguyệt nhập gia tùy tục thay quần áo của dân tộc du mục, ngồi vây quanh đống lửa, nhìn từng cô nương trẻ tuổi của bộ tộc vây quanh lửa trại vừa hát vừa nhảy.
Tình cờ các nàng sẽ nghỉ chân với trước người một vị nam tử, đưa lên một ly rượu sữa ngựa.
Bùi Nguyên Tu nghiêng người, nói cho Lung Nguyệt, như vậy chính là vị cô nương kia coi trọng tên tiểu tử này.
Lung Nguyệt hiếu kỳ, “Tiểu tử kia uống rượu của cô nương có phải biểu thị hắn cũng thích cô nương kia hay không?”
Bùi Nguyên Tu nhẹ lắc đầu, nói: “Không phải, nếu tiểu tử này có ý định, chờ giải thi đấu điêu dương, hắn sẽ đưa con mồi của mình đưa cho cô nương, lúc này mới tính định thân!”
“Ừ!” Lung Nguyệt kéo dài giọng, trả lời, “Thảo nguyên thịnh hội này cũng là đại hội tương thân* sao?”
*ý giống như xem mắt.
Bùi Nguyên Tu lắc đầu lần thứ hai, “Cũng không hoàn toàn phải, việc tương thân cũng chỉ là kèm theo thôi! Bộ tộc của thảo nguyên sẽ phái ra nam tử khỏe mạnh nhất trong bộ lạc tham gia giải thi đấu, thắng mùa xuân năm sau, bộ tộc đó có quyền chọn đồng cỏ sớm màu mỡ trên thảo nguyên.”
“Thì ra là như vậy!” Lung Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ: Biện pháp này thật khoa học, lấy thi đấu ngừng chiến!
Cắn thịt dê nướng Bùi Nguyên Tu đưa qua một cái, nhìn ly rượu trong tay của hắn, nói: “Đây là rượu sữa ngựa?”
Lung Nguyệt không uống rượu được, mọi người đều là ngàn chén không say, nàng thì một chén liền ngủ, vì vậy, bên tay nàng đặt là rượu trái cây mang đến từ vương phủ, cũng là nước trái cây lên men nhẹ.
Nàng học dáng vẻ nữ nhi thảo nguyên, đạp lên vũ bộ đến gần Bùi Nguyên Tu, đưa rượu sữa ngựa đến bên môi hắn, cong mắt khẽ cười, lửa trại nhảy lên ánh sáng, chiếu lên người nàng đặc biệt xán lạn mỹ lệ, Bùi Nguyên Tu nhìn ngây dại. Hai đời, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cửu nhi mỹ lệ như vậy. Hắn chỉ muốn giấu nàng đi, không để cho người khác nhìn thấy.
Một khúc ca hết, các cô nương trở về vị trí cũ.
Các tiểu tử tuổi trẻ chạy lên, bọn họ cũng vừa hát vừa nhảy, cũng đưa da dê khô đến trước mặt cô nương mình vừa ý.
Lung Nguyệt ngồi trong vòng nữ tử, vẫn còn có hai tiểu tử đến trước mặt nàng, tặng da dê khô cho nàng.
Cái này khiến Bùi Nguyên Tu đen mặt trong nháy mắt.
Mà Ba sơn thì lại cười lớn nói: “Vương phi là cô nương tốt, rất được lòng nam tử thảo nguyên! Ha ha ha, Đại Chiêu có câu nói gọi: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, a? Ha ha ha... Nếu ta Ba sơn là trẻ hai mươi tuổi, cũng phải theo đuổi đó!”
Sau khi Đức Lãng nghe xong, cũng gật đầu cười to theo.
Thịnh hội thảo nguyên sắp sửa kết thúc, ngày hôm đó, Lung Nguyệt ở trong lều nhìn Đào Châu và Địch Thúy thu thập mọi thứ. Tẩy Bích say xe, mà mấy ngày đó Hoán Ngọc vừa vặn đến ngày, vì vậy, Lung Nguyệt để hai người bọn họ ở lại trong phủ.
Chợt thấy Bùi Nguyên Tu vén mành đi vào.
Ngày nắng to, trên cánh tay của hắn mang lên một đôi găng tay dày đặc, trên đó có một con chim.
“Chuyện này... Đây là...” Lung Nguyệt vừa thấy chim nhỏ kia, lập tức sáng mắt.
“Hải Đông Thanh!” Bùi Nguyên Tu cười đáp, “Tặng cho nàng!”
Đó là một con chim non lông tơ còn chưa đủ, cạnh mỏ còn có màu vàng nhạt.
“Ta?” Nghe lời ấy, mắt Lung Nguyệt càng sáng hơn, muốn đi lên sờ một cái, lại bị đôi mắt Hải Đông Thanh nhìn chăm chú đến mức không dám tiến về phía trước.”Từ đâu đến?”
“Lão Ngô đi đào đến.” Bùi Nguyên Tu nhìn dáng dấp Lung Nguyệt vui mừng thì cười nói: “Đặc biệt đào vì nàng.”
“Ừ? Vậy hắn cũng sẽ huấn luyện sao?”
Thấy Bùi Nguyên Tu gật đầu, Lung Nguyệt hài lòng, “Như vậy thì được, bằng không bị ta nuôi phế bỏ mất.” Nói đến đây, Lung Nguyệt nhớ tới con mèo Hổ Phách của nàng, bây giờ sắp thành mập quả bóng nhỏ, nhìn thấy chuột, nó bị doạ chạy trước tiên.