Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 134 : Nữ nhi của nãi nương tìm đến Bắc Cương – Nguyên Tu, Lung Nguyệt giả hiềm khích

Ngày đăng: 18:06 30/04/20


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết



Cáo biệt trời thăm thẳm, đất mênh mông, gió thổi thảm cỏ xanh và những đàn trâu bò trên thảo nguyên rộng lớn, Lung Nguyệt ngồi trên xe ngựa với tâm trạng vô cùng tốt, đồng thời mắt to trừng mắt nhỏ với chú chim Hải Đông Thanh vừa có được. 



Bùi Nguyên Tu vỗ đầu nàng, vô cùng sủng nịch, cười nói, “Con trai của thủ lĩnh Ba Sơn là Đông Nguyệt cưới thê tử, họ mời chúng ta đến dự lễ, nàng đi không?” 



"Đông Nguyệt cưới thê tử?" Lung Nguyệt tò mò, những ngày lạnh lẽo của tháng chạp không phải là khoảng thời gian khó khăn nhất của bộ tộc du mục sao? Bằng không thì họ sẽ chẳng tập kích, quấy rối biên giới Đại Chiêu, cướp lương thực, bắt bớ người khác. 



Dường như Bùi Nguyên Tu nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, hắn nói, “Nương nhờ Đại Chiêu, dĩ nhiên là tháng ngày mùa đông sẽ tốt hơn rất nhiều.” 



"Nào có nương nhờ Đại Chiêu? Rõ ràng là nương nhờ Vương gia!” Lung Nguyệt híp mắt. 



"Gia là phò mã của Đại Chiêu!” Bùi Nguyên Tu bóp nhẹ mũi nàng. 



"Phò mã lừa gạt!" Lung Nguyệt cười hắn.



Bùi Nguyên Tu sờ mũi, bí mật lớn nhất đã bị nàng hiểu thấu nhưng câu trả lời của hắn cũng giúp cho nàng có một cái cớ hợp lý về sự sắp đặt của mình. Có điều như vậy, hắn cũng cam lòng, kéo nàng qua mà nói, “Trái hay phải đều bị lừa cả!” Ý nói rằng: Sao nàng có thể gây khó dễ cho ta được? 



Xe ngựa đi chầm chậm, mất năm ngày để về tới nơi. Bùi Nguyên Tu lại dẫn Lung Nguyệt đi dạo ở biên thành*, sau đó mới trở về Tĩnh Bắc vương phủ ở biên cương. 



*Đô thành sát biên giới



Xe ngựa đi thẳng vào cổng trong. Bùi Nguyên Tu đi trước, xuống xe rồi xoay người, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người mà bế Lung Nguyệt xuống. 



Hạ nhân sớm đã đứng ở bên trong, khom người vấn an.



"Vương gia, người đã trở lại...” Tiếng nói nhu nhược của nữ nhân cất lên. 



Bùi Nguyên Tu nhăn mày ngay tức khắc. 



Giọng nói này hết sức quen thuộc, dù sao nàng ta cũng từng sinh con cho hắn ở kiếp trước. Nhưng mà không phải hắn đã sắp xếp cho nàng ta và nãi nương*, nãi huynh được ở thôn trang trong kinh thành sao? Tuổi tác của nàng ta lẽ ra phải sớm gả cho người, tại sao lại chạy tới Bắc Cương?  



*Bà vú



Không sai, người vừa mở miệng chính là con gái của nãi nương Bùi Nguyên Tu – Tú Nhi. 



Lung Nguyệt tự mình thoát ra khỏi bàn tay to cứng ngắc của Bùi Nguyên Tu. Nàng nhìn nữ nhân kia, trông qua thì rất bình thường, nhưng hàng chân mày của nàng ta lại lộ rõ sự xấu hổ, muốn mà không dám nói. 



Nàng lại nhìn Bùi Nguyên Tu, chỉ thấy sắc mặt hắn bình thường, nhưng mới vừa rồi, sự nhạy cảm lại cho nàng thấy có gì đó bất thường. 



Hắn và nữ nhân có gì ràng buộc ư?



"Nha đầu trong sân kia còn không mau lui xuống?! Không có quy củ, ma ma quản sự đâu rồi?” Đào Châu cầm Hải Đông Thanh trong tay, quát lớn.



"Vương gia..." Tú Nhi không thèm để ý tới Đào Châu, chỉ biết nhìn Bùi Nguyên Tu bằng vẻ mặt đáng thương. 


Đêm hôm khuya khoắt, ngàn đóa hoa chìm vào giấc ngủ, vầng trăng hình bán nguyệt treo lơ lửng giữa những đám mây trời. 



Có một bóng người leo qua cửa sổ được che màn sa màu đỏ để vào phòng Lung Nguyệt. 



Lung Nguyệt đang cực kỳ buồn ngủ, bóng người kia đã vén màn che, leo lên giường nàng. 



Giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên, mang theo một chút hung tợn, “Nha đầu hư, nàng đúng là độc ác!” Ngay sau đó, bóng người phủ xuống. 



"Ưm..." Lung Nguyệt bừng tỉnh, nàng định giãy dụa thì chợt nhận ra hương vị quen thuộc của nam nhân này nên dần dần yên tĩnh trở lại. 



Nhìn kỹ một hồi, nhận ra đôi mắt sáng của người đang phủ trên thân mình, nàng khẽ gọi một tiếng, “Vương gia!"



"Ừ!" Bùi Nguyên Tu cất tiếng, cúi đầu, cắn lấy cái miệng hồng nhỏ nhắn của nàng, sau đó dời về phía chiếc cổ bạch ngọc, dán mặt vào tai nàng, rầu rĩ nói, “Gan nàng lớn thật đấy, dám để gia ngủ ở gian phía Tây hả?” Dứt lời, hắn liền cắn vào cần cổ non mịn và vành tai mượt mà của nàng. 



Lung Nguyệt đẩy ngực hắn ra, dịu dàng nói, “Diễn kịch dĩ nhiên phải diễn giống thật...” 



"Làm gia tức giận!" Giọng nói của Bùi Nguyên Tu trở nên vô lại, “Nàng phải khiến gia nguôi giận!” 



Lung Nguyệt cười, "Người ở trong Nam Phong quán đẹp lắm...” Nói được một nửa, nàng liền bị Bùi Nguyên Tu ngậm chặt miệng, ngay cả bàn tay to thô ráp của hắn cũng không nằm yên... 



Lung Nguyệt nhịn không được liền la lên.



"Gia chỉ hợp với nàng!” Bùi Nguyên Tu ngẩng đầu, hung tợn nói, "Vừa nãy, nàng gọi gia là gì?” 



"Vương gia..." Lung Nguyệt đáp.



"Không đúng!" Bùi Nguyên Tu cắn nàng.



"Nhận Chi?" Lung Nguyệt không chắc lắm. (Nhận Chi là tên tự của Nguyên Tu)



Bùi Nguyên Tu lại cắn nàng, vẫn không đúng.



...



Bị hắn cắn đi cắn lại, ép buộc một hồi, Lung Nguyệt sớm muộn cũng khó chịu, nàng cắn răng nói, “Bùi Nguyên Tu! Chàng...” 



"Gọi ta như vậy, gọi lần nữa!” Bùi Nguyên Tu cất tiếng khàn khàn. 



"A! Bùi Nguyên Tu..." Lung Nguyệt la lên.



"Gọi lần nữa!" Bùi Nguyên Tu dùng sức.



"Bùi Nguyên Tu... Ư ư... Bùi Nguyên Tu... Dừng tay..." Lung Nguyệt cắn răng, vầng trán nâng cao, gáy ngọc duỗi thẳng, tóc đen dài xõa ra gối, thấm ướt mồ hôi. 



Ngày hôm sau tỉnh lại, Bùi Nguyên Tu đã biến mất. Nghĩ đến đêm hôm qua, hắn “báo thù” rồi lại cút về gian phòng phía Tây, Lung Nguyệt âm thầm chửi mắng hắn một trận, sau đó ngồi trên giường, xoa bóp cái eo.