Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 135 : Đồn đãi Vương gia vui vẻ ở Nam Phong quán - Đạt thành hỷ sự, Tiểu Mã lấy Trầm Mạt Nương
Ngày đăng: 18:06 30/04/20
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tục ngữ có nói: Việc tốt không tới cửa, chuyện xấu lan ngàn dặm.
Tĩnh Bắc vương say rượu ở Nam Phong quán, bị Vương phi – công chúa đuổi ra khỏi phòng ngủ, không tới mấy ngày mà chuyện này đã truyền khắp phố.
Có người bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ: Đã nói không có nam nhân nào trong thiên hạ mà không dính phải thịt sống tanh hôi, biết bao nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp ngã vào người vẫn chẳng động lòng, hóa ra là không thích thiếu nữ tuyệt đẹp, ngược lại còn yêu Nam Phong. Thì ra lúc trước giữ cho thanh danh trong sạch, bây giờ, ngay cả quý nữ đứng đầu của Đại Chiêu quốc cũng đã cưới về tay, chỉ sợ không còn đắn đo mà hiện nguyên hình, để lộ bản tính vốn có.
Lại có người nói rằng: Tiếc thay cho công chúa Thụy Mẫn xinh đẹp tuyệt trần. Nghe người ta nói, con người của nàng tựa như tiên nữ giáng trần, bây giờ lại gả cho một kẻ không hiểu phong tình của nữ nhi, duyên phận quả là không thể thoát được. Việc này so ra còn không bằng trâu ăn hoa mẫu đơn, thật sự quá tệ rồi! Có điều, nếu như đương kim thánh thượng biết bản tính của rể hiền như vậy, liệu rằng có trực tiếp hạ chỉ hòa ly* hay không? Hay là chém Tĩnh Bắc vương trong cơn giận dữ?
*Ly hôn
Bùi Nguyên Tu và Vương phi nảy sinh hiềm khích. Việc này truyền mau như vậy, sở dĩ là do Bùi Nguyên Tu tận lực làm, đồng thời cũng có công phu mồm mép của hạ nhân trong phủ.
Mà Lung Nguyệt lại chú ý đến “công phu mồm mép” của đám người đó.
Nàng ở trong Hoàng thành đã lâu, căm thù việc hạ nhân bàn tán chủ tử đến tận xương tủy. Mượn cơ hội này, nàng nhất định phải cảnh cáo người trong phủ mới được. Quy củ nghiêm ngặt về “khẩu phong”* chắc chắn phải được lập, bằng không, lỡ như một ngày nào đó, hạ nhân vô tâm vô tư bán chủ tử đi mà còn chẳng biết; đương nhiên cũng không loại trừ loại người cố ý bán đứng chủ tử.
*Khẩu phong – ý chỉ lời nói bao hàm ý tứ được che giấu – lời nói mập mờ
Quy củ được lập dựa theo lệ thường trong cung, cực kỳ nghiêm ngặt, hình phạt cũng rất ngoan độc, chỉ nghe hạ nhân trong phủ vô cùng sợ hãi, nhưng họ chỉ đành tặc lưỡi không ngừng. Nói thẳng ra: Bây giờ tâm trạng của Vương phi không tốt, đừng phạm vào kẻo gặp rủi ro.
Để phòng tránh tai vách mạch rừng, Lung Nguyệt cũng bố trí canh phòng cẩn mật, lo sợ sẽ có kẻ trộm cài nội gián xung quanh mình. Nàng muốn câu được cá, dĩ nhiên càng phải diễn cho giống thật.
Kể từ hôm bị Lung Nguyệt “đuổi” ra, buộc phải tới gian phòng phía Tây, mấy ngày gần đây, Bùi Nguyên Tu không dám đắc tội Vương phi, cực kỳ thu mình lại, không đi tới Nam Phong quán nữa, đồng thời an phận, nghỉ tạm trong thư phòng ở bên ngoài viện, giống như bị Lung Nguyệt đuổi ra ngoài thật vậy.
Chỉ là... mỗi khi vào thời khắc nửa đêm, hắn lại trèo tường vào Bích Thương viện, “gặp riêng” Lung Nguyệt.
Bùi Nguyên Tu “mỹ kỳ danh viết”: Trăng treo cành liễu, người ước hẹn sau buổi hoàng hôn.
* Câu gốc là “美其名曰” (mỹ kỳ danh viết): xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, đại ý khi một người đặt tên cho một vật, một việc nào đó một cái tên hay thì người ta sẽ dùng câu này để chỉ về cái việc đặt tên đó. Tùy tình huống mà nó sẽ có nghĩa tốt hay xấu.
Hắn khiến Lung Nguyệt dở khóc dở cười, cả hai là phu thê thật sự mà cứ lén lén lút lút.
Phu thê bọn họ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bốn nha hoàn lớn (trong đó có Hoán Ngọc) lại không biết chuyện. Vì vậy, mấy người đó liền giận chó đánh mèo với hai huynh đệ Bùi Đại, Bùi Tiểu.
Bùi Tiểu thì không cần phải nói, ai nấy đều nghĩ trong đầu rằng hắn là “Đầu sỏ gây chuyện”, nhưng Bùi Đại cũng bị vạ lây thành cá trong chậu, chẳng hay ho gì. Ai bảo hắn và Bùi Tiểu là song sinh làm chi, dáng vẻ giống nhau như đúc, bị người ta giận chó đánh mèo cũng đúng.
Một ngày cuối tháng, Bùi Đại ôm sổ sách tính bạc trong tháng đến giao cho Địch Thúy.
Vì vậy, nàng mở hộp phỉ thúy ra, chọn mấy khối rồi nói với Địch Thúy, “Ngươi cầm thứ này, kèm theo một ít vàng, làm cho nàng ta hai bộ trang sức vừa người đi!”
Địch Thúy vâng lệnh, chợt thấy Lung Nguyệt chưa dọn đồ mà đã đứng dậy, tìm kiếm trong những chiếc rương lẫn hộp còn lại, sau đó mới nói, “Mấy người các ngươi đến đây nhìn xem, có thích mấy viên đá này không, hồng, lục, lam? Ta sẽ giữ lại, sau này cho các ngươi làm trang sức hồi môn.”
Lời nàng vừa dứt, bốn đại nha hoàn đều đỏ bừng mặt, trở nên ngượng ngùng.
Lung Nguyệt cười nói, "Ngượng chín cả mặt cơ à? Các ngươi còn có người lớn hơn ta vài tuổi, tới lúc phải tìm phu quân rồi.”
Bốn người đồng thanh, "Nô tỳ không gả, nô tỳ chỉ muốn ở cùng chủ tử cả đời!”
"Nói bậy!" Lung Nguyệt trừng mắt, sau đó mỉm cười, nói, "Tuy gả cho người khác, nhưng các ngươi có thể làm ma ma quản sự ở bên cạnh ta! Do đó, nếu các ngươi coi trọng ai thì phải nói cho ta biết, hiểu chưa?”
Khuôn mặt của bốn nha đầu lại đỏ lên.
Lung Nguyệt thở dài. Nàng nhớ tới Anh Lạc cô cô, vốn dĩ bà đã được định ra hôn sự, phu quân tương lai chính là thị vệ bên cạnh phụ thân Hoàng đế khi ông còn là Thái tử, chỉ cần đợi đến ngày hai mươi tuổi, bà được ra cung là thành chuyện tốt rồi. Nào ngờ tiên hoàng băng hà, Khang vương đoạt đích, hôn phu của bà chết trong loạn quân. Anh Lạc cô cô là người chung tình mãnh liệt, trong lúc nhất thời đã lược bỏ tên mình, không bao giờ chịu xuất giá nữa.
Lung Nguyệt có thể xem như được Anh Lạc cô cô bế bồng từ nhỏ, cô cô coi nàng như con ruột do mình sinh ra, nàng cũng xem cô cô là một nửa mẫu thân, tất nhiên muốn phụng dưỡng bà lúc về già, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảm thán cuộc đời cô tịch của bà.
Phòng tân hôn của Tiểu Mã tiên sinh và Trầm Mạt Nương nằm ở sân sau của phủ Tĩnh Bắc vương. Đó là căn phòng mà Bùi Nguyên Tu chuẩn bị cho các tiên sinh phụ tá mình, mỗi người một viện nhỏ. Lúc trước, Lưu Hải và Mạnh Thạch Đầu thay Vương gia cản hoa đào nên cũng có một ngôi nhà an ổn ở đây. Chỉ là bây giờ, cuộc sống của Mạnh Thạch Đầu rất náo nhiệt, còn Lưu Hải thì vô cùng ảm đạm, cô tịch.
Thê tử của Mạnh Thạch Đầu – Giang thị và sư tử Hà Đông của Lục tiên sinh phụ tá đều có lòng nhiệt tình. Nghe nói Tiểu Mã tiên sinh rốt cuộc cũng cưới thê tử, bọn họ liền giúp hắn thu xếp trong ngoài, sửa soạn cả viện ngay ngắn chỉnh tề, lại nghe theo Lung Nguyệt mà bỏ đi một số lượng lớn hoa cỏ, nhưng nhìn qua vẫn có vài phần thích thú.
Rốt cuộc thì Tiểu Mã tiên sinh cũng đưa được người trong lòng về nhà.
Trong tiệc rượu, Bùi Tiểu nhìn chăm chú vào tân lang Tiểu Mã đang mặc cát phục đỏ thẫm, vẻ mặt không giấu được niềm vui sướng, khóe miệng cười tươi, hạnh phúc đến tận mang tai mà không kiềm được lòng hâm mộ. Hắn cân nhắc một chút, đợi khi án tử kết thúc, nhất định phải đi tìm Vương gia để đòi thê tử. Vừa nghĩ, trong đầu hắn vừa hiện ra hình ảnh một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng.
Quay đầu lại, hắn chợt phát hiện huynh trưởng nhà mình không thèm mở miệng nói câu nào, chỉ uống rượu buồn bã, dường như đang có tâm sự. Hắn định hỏi một câu, Tiểu Mã tiên sinh đã uống tới mức đi cũng vấp, bước tới chỗ hai huynh đệ hắn để kính rượu.
Bùi Tiểu nâng ly rượu, cười nói, “Tiểu Mã tiên sinh rốt cuộc cầu “người” được “người”. Khà khà, chúc mừng chúc mừng!"
Mọi người cũng ồn ào theo, nói, “Rốt cuộc cũng cầu được mỹ nhân, Tiểu Mã tiên sinh, ha ha ha ha ha...”
Người đến chúc mừng đều là người làm việc cùng ở dưới trướng Vương gia, có tiên sinh phụ tá, Mạnh Thạch Đầu, nam nhân Thẩm Tam ngay thẳng.
Bọn họ bắt Tiểu Mã liên tục rót rượu, buộc hắn uống đến khi không còn biết bây giờ hay ngày mai, Lục phu nhân Hà Đông mới rống lên. Đám người chợt nhớ ra, bọn họ chuốc rượu quá nhiều, sợ là đêm nay Tiểu Mã tiên sinh khó mà động phòng.
Ngày hôm sau, đôi phu thê mới cưới thức dậy, rửa mặt chải đầu rồi đến Tĩnh Bắc vương phủ để bái tạ Vương gia, Vương phi.