Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 136 : Kẻ gian sa lưới khó hỏi khẩu cung, Lung Nguyệt hiến kế giải sầu cho phu quân

Ngày đăng: 18:06 30/04/20


Trên đường về Tĩnh Bắc Vương Phủ, Tiểu Mã hết sức cẩn thận, mà sắc mặt Trầm Mạt Nương thì không được tốt. Có điều, điều này cũng có thể thông cảm được, Bất kì tân nương tử nào, trong ngày đại hỉ, lẽ ra nên động phòng hoa chúc, lại phải hầu hạ con ma men một đêm, thì sắc mặt cũng đẹp đẽ không được.



Tiến vào phòng khách tây Vương phủ, Trầm Mạt Nương cũng biết nặng nhẹ, trên mặt treo lên nụ cười.



Bùi Nguyên Tu vốn là không phải người nói nhiều, mà Lung Nguyệt thì lại bởi vì chuyện trước đây, tuy nói là chuyện hiểu lầm, nhưng nàng cũng chẳng biết vì sao, làm sao cũng không yêu thích nổi Trầm Mạt Nương này. Vì vậy, thưởng cho hai người một đôi ngọc bội hoa sen uyên ương, Lung Nguyệt lại ban cho Trầm Mạt Nương một bộ diêu sợi vàng nạm thúy, rồi cho bọn họ rời khỏi.



Lúc rời đi, Trầm Mạt Nương không dấu vết đánh giá người trên chủ tọa, quả là giống như tiên nữ...



Tháng ngày cứ trôi, gần tám tháng, trong Bích Thương Viện có thêm một giá ưng, Hải Đông Thanh lông trắng đốm đen đã rút lông tơ đi, như một thủ vệ nhỏ mở to đôi mắt đen lấp lánh có thần, nhìn đông ngó tây.



Lung Nguyệt cầm thịt dê tươi, cắt thành khối thịt không lớn không nhỏ, ném cho nó, khẽ gọi nói: "Uỵch, đến ăn thịt!" 



Nghe thấy danh tự này, Đào Châu không nhịn được kéo kéo khóe miệng. Đối với khả năng chủ tử nhà mình đặt tên thực không dám khen tặng, trước đây ngọc tuyết sư tử khỏe mạnh gọi "Ông già thỏ" thì cũng thôi, khi đó tuổi còn nhỏ, nhưng hôm nay, một thần khí thật tốt, Hải Đông Thanh uy vũ, dĩ nhiên gọi là "Uỵch". Hơn nữa, y theo điệu bộ chủ nhân nàng, không chừng nuôi ưng cũng như nuôi chó, Đào Châu liếc nhìn giường ngà voi, nàng thấy hơi đau răng.



Lại nhìn uỵch, còn cực hợp tác bay lên đến chỗ Lung Nguyệt tung khối thịt. Ăn xong còn vây quanh nàng kêu hai tiếng.



Nhìn dáng vẻ uỵch hết sức phối hợp cũng coi mình là chó con, Đào Châu từ bỏ ý nghĩ bảo chủ nhân xem uỵch là chim ưng, thầm nói: Đây chính là Chu Du đánh Hoàng Cái mà.



Chỉ là chẳng biết vì sao, uỵch vốn còn chó con xoay quanh giữa trời chờ đợi Lung Nguyệt đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó bay đi một hướng.



Lung Nguyệt mau chóng lấy sáo ưng, thổi lên, gọi nó quay về. Sau đó dặn dò Đào Châu, "Ngươi đi xem xem, ngoài Tiền viện xảy ra chuyện gì?"



Lỗ tai Hải Đông Thanh rất thính, lại còn bay giữa không trung, chắc nhìn thấy cái gì rồi. Lung Nguyệt thấy hướng nó muốn đi giống như ngoại viện, nên cho Đào Châu đi hỏi thăm.



Không bao lâu sau, Đào Châu đã quay về, nói: "Chủ nhân, là Vương gia bắt giữ một tên thích khách."



"Hả?"



Lung Nguyệt nhíu mày, những ngày qua giả bộ không hòa thuận với Bùi Nguyên Tu, để càng chân thực nên đã lâu nàng chưa đặt chân tới thư phòng ngoại viện. Đêm hôm qua, lúc Bùi Nguyên Tu trộm hương xong leo tường trở về, đã nói với mình, vụ án sắp có kết quả. Sau đó còn cảm thán không biết lần bò song cửa sổ tiếp theo sẽ là lúc nào, dáng dấp hắn có vẻ như nghiện rồi.



Lung Nguyệt tức giận đến nhéo thịt bên eo hắn, nói: "Nếu Vương gia yêu thích, mỗi ngày đều có thể!"



Không nghĩ tới, hôm nay đã có động tĩnh?



Trong lòng Lung Nguyệt hiếu kỳ, rồi lại sợ làm hỏng mưu kế Bùi Nguyên Tu bày bố hồi lâu, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ ban đêm Bùi Nguyên Tu bò song cửa sổ đi vào lại cẩn thận hỏi lại.



Không ngờ, vừa qua giờ Thân, Bùi Nguyên Tu đã khoan thai tản bộ về.



Lung Nguyệt nhìn hắn chớp chớp mắt to, hắn đây là lại tìm mình phối hợp diễn kịch hả? Trong lúc hoảng thần, bị Bùi Nguyên Tu kéo vào ngăn cửa, một cái đã áp người lên ghế quý phi, nói: "Cuối cùng không cần lén lén lút lút nữa!"
"Được! Đều do Vương gia làm chủ!" Lung Nguyệt cười đồng ý, trong long cân nhắc, ở trong cung, bất luận ngày lễ nào Hoàng hậu mẫu thân cũng sẽ ban đồ ăn, ban thưởng đến nhà quan tam phẩm trở lên, có vẻ như nàng cũng nên làm như vậy.



Nàng lập tức dặn dò xuống phòng bếp, chuẩn bị lượng lớn thực phẩm, đường, sữa bò, trứng gà, dầu.



Lại thêm hạt sen, đậu đỏ, bí đỏ, khoai sọ, mật hoa quế, làm thành nhân bánh.



Lại sai người điêu khắc các khuôn mẫu các loại hoa văn cát tường đưa đến.



Làm mấy xe ngựa bánh Trung thu.



Ba ngày đầu tiết Trọng Thu, Bùi Nguyên Tu ngồi trong Ngân An điện, thôi xử lý chính sự, bắt đầu khởi xướng việc tặng bánh Trung thu.



Không chỉ có các tiên sinh, là thân vệ Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu cũng đều có phần.



Chạng vạng, Tiểu Mã làm xong việc, ôm tráp bánh Trung thu, trở về tiểu viện của hắn.



Vào cửa thì, thấy Trầm Mạt Nương ngồi trên ghế tre trong viện, dựa vào ánh nắng chiều đang đọc sách. Cười nói: "Mạt Nương ta đã về! Buổi tối có đồ ăn ngon chứ?"



"Nha!" Trầm Mạt Nương thở nhẹ, "Xem ta, đọc sách đến ngây dại, đã quên làm cơm."



"Không sao cả! Vừa vặn buổi tối chúng ta ăn bánh Trung thu đi!" Tiểu Mã đem bánh Trung thu tráp giao cho Trầm Mạt Nương, nói: "Vương gia thưởng cho, là Vương phi tự phối nhân bánh, nhất định ăn rất ngon."



Tiểu Mã vừa nói vừa cười, "Mạt Nương có chỗ không biết, Vương phi làm điểm tâm vô cùng ngon miệng, buổi trà chiều của Vương gia đều là Vương phi tự tay làm, hạ lệnh cho nhà bếp dựa theo cách cảu nàng mà làm, Mạnh Thạch Đầu và Trầm Tam Nhi cướp đến suýt đánh nhau."



Vừa nói xong, đã thấy lông mày Trầm Mạt Nương khẽ nhíu, bỗng nhiên nghĩ đến, từ nhỏ bên người nàng đã có người hầu hạ, tuy sau đó thành tiểu thiếp cũng không ít người theo hầu, bây giờ theo mình chịu khổ. Nhẹ giọng nói xin lỗi: "Mạt Nương theo ta chịu khổ rồi!"



"Sao nói như vậy?" Trầm Mạt Nương nhíu chặt lông mày, hỏi: "Vương phi thường đưa trà bánh cho Vương gia ăn?"



"Ở đâu là thường thường, là mỗi ngày đó!" Tiểu Mã cười hồi, trong giọng nói có chút ước ao, lúc này cái bụng ùng ục ùng ục kêu lên.



Trầm Mạt Nương vội hỏi: "Phu quân chờ thêm một chút, ta đi hâm bánh lại!"



Tiểu Mã gật gù, "Làm phiền Mạt Nương!" Sau đó nhìn bóng lưng nàng tiến vào nhà bếp, trong lòng tính toán đi mua một nha đầu về, đỡ cho Mạt Nương phải làm những việc nặng này.



Xoay người, đã thấy quần áo hai ngày nay chồng chất trong chậu gỗ lớn đặt ở góc tường, khẽ thở dài, vào nhà đổi trường sam thành áo đuôi ngắn đi ra, bưng bồn đi tới bên cạnh giếng múc nước.



_Hết chương 136_