Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 48 : Lung Nguyệt đi thi

Ngày đăng: 18:04 30/04/20


Triệt thế tử trong

miệng đại nha hoàn chính là tiểu khắc tinh, Ngàn khoảnh được một cây

mạ của Bình Vương gia - Lý Long Triệt.



Lúc năm tuổi, Lung Nguyệt đi theo Minh Lý đọc sách, Bình Vương trở về nghe thấy vậy liền cầu

Thuận Khải Đế cũng đưa Hỗn thế Ma Vương nhà mình vào cung. Hy vọng hắn có thể thu liễm tính tình nghịch ngợm của mình lại một chút.



Mặc dù Minh Lý vừa mới qua tuổi bốn mươi, nhưng cũng đã là nhà thông thái

đương thời, nhi tử đi theo Minh Lý thì tương lai cũng chỉ có lợi. Mặc dù con cháu hoàng gia không cần tham gia khoa khảo, nhưng cũng cần phải

đọc sử tri lễ.



Minh Lý còn văn võ toàn tài, giao nhi tử vào trong tay hắn, từ cái gọi là sư phụ thì đương nhiên tiên sinh sẽ lo toàn bộ,

còn bản thân mình đỡ phải lo lắng nhiều rồi.



Sau đó, Thuận Khải Đế lại tuyên tiểu nhi tử của Minh Du là Minh Hiên tiến cung làm thư đồng.



Trên thực tế, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng Minh Hiên làm việc rất thỏa đáng. Lý Long Triệt quá mức lanh lợi. Đúng lúc hai người có thể bù cho nhau.



Còn Thái tử Lý Long Hựu và Anh Vương Lý Long Tá từ bốn năm trước đã không còn theo Minh Lý đọc sách nữa rồi.



Vì thế, việc đọc sách tự nhiên sẽ chuyển từ điện Vũ Anh sang Phẩm Vị trai trong điện Cần Chính.



Phẩm Vị trai thật ra là tàng thư lâu cao ba tầng, trước lâu có một tấm biển, Thuận Khải Đế tự mình đề: Đọc sách có cảm giác như người bạn già đã

quên từ lâu.



Lung Nguyệt nghĩ, hai chữ Phẩm vị này bắt nguồn từ Đọc sách có cảm giác. (Đọc thư hữu vị)



Thuận Khải Đế là người yêu sách, trong Phẩm Vị trai này có rất nhiều loại

sách của thế gian, cũng có rất nhiều bản tốt nhất, bản đơn lẻ.



Minh Hiên cũng từng cười nói: "Ở nơi đó, thật sự là bạn già đã quên từ lâu!"
Lung Nguyệt khoát tay nói: "Không sao, hôm qua có chút hưng phấn, mãi đêm mới ngủ."



Lung Nguyệt bận rộn sai Hoán Ngọc thu thập bút sách rồi cùng nàng ra ngoài.



Đến tiền sảnh, thấy nàng, mọi người đều sửng sốt.



Sau đó lại nghe thấy An Vương phi nói: "Hay cho một tiểu công tử xinh đẹp,

phần hóa trang này khiến ta sợ nhảy dựng lên, đẹp đến nỗi khiến ta không thể nhận ra được!"



Lung Nguyệt mặc y phục màu xanh da trời thêu

tu trúc, thắt lưng khảm bạch ngọc, bên hông đeo ngọc bội minh thiền xanh biếc. Tóc dài buộc trên đỉnh đầu, dây buộc tóc khảm ngọc cùng màu với y phục. Ngoài ra không còn gì.



Trán cao, mũi thẳng, môi đỏ, mặt

mày ẩn chứa ý xuân, sắc mặt như ngọc, gương mặt mượt mà, chỉ dưới cằm

hơn nhọn. Ngũ quan không gì không tinh xảo.



Giữa trán mang bảy phần quý phái, ba phần thư hương.



An Vương phi lôi kéo Lung Nguyệt thở dài: "Con của ta, thật sự có phong

thái của Hoàng thượng, dáng vẻ thùy mị thướt tha của Hoàng tẩu."



"Hoàng thẩm lại trêu con rồi." Lung Nguyệt muốn làm nũng, nhưng lại nhớ ra bản thân đang mặc y phục nam nhi, chắp tay nói: "Hoàng thẩm quá lời rồi!

Tiểu chất ngượng ngùng không dám nhận!"



An Vương phi ấn ấn trán nàng: "Cái con mèo nhỏ này! Không còn sớm nữa, mau đi đi!"



Lung Nguyệt và Lý Long Triệt, Minh Hiên cùng ra ngoài, bước lên xe ngựa xuất phát đến trường thi.



Tới cửa trường thi, thí sinh đã lục tục vào bàn, Lung Nguyệt cũng xuống xe

ngựa, cầm bút sách, tất cả những vật cần thiết, cả bài tử chứng minh

thân phận.



Trước khi đi vào, còn nghe thấy Lý Long Triệt lớn

tiếng nói với nàng: "Đừng khẩn trương, nếu thi không đậu thì ta và Hiên

Nhi cũng không chê cười tỷ đâu!"



Lung Nguyệt buồn bực, làm gì có người nào như hắn chứ! Cho nên xoay người lại, trừng mắt nhìn hắn.



Nhưng ánh mắt đó rơi vào trong mắt người khác lại có vẻ đặc biệt phong tình.