Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 71 :

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Phải nói Lung Nguyệt cũng là người ngốc nghếch.



Kiếp trước, thứ mà Lung Nguyệt thích nhất chính là lâm viên Hoàng gia, nàng đã từng đứng ngây ngốc trong lâm viên mà cảm thán: "Nếu nàng có thể ở lại đây một ngay thì chết cũng cam lòng!"



Bây giờ xuyên không, có được thân phận tôn quý nhất, mỗi ngày đều sinh hoạt trong lâm viên tinh xảo của Hoàng gia thì lại trở về suy nghĩ túc ban đầu.



Ngày ấy nghe Minh Thức biểu ca nói Bùi tướng quân có một tiểu viện thì cảm thấy vô cùng tò mò. Mặc dù nói gia cảnh của Bùi Nguyên Tu có chút xuống dốc nhưng vẫn là công tử thế gia, Đào lý La Đường thực không phải thứ mà những người như hắn có thể ở cùng! Chẳng sẽ có liên quan đến sở trường chinh chiến? Nhưng biểu ca Minh Thức nhà nàng cùng chinh chiến với hắn mấy năm, sao không thấy có ý định này? Có lẽ mỗi người một khác nhau rồi!



Hôm nay Thái tử ca ca cùng Tiểu ca muốn tới ôn chuyện với Bùi Tướng quân. Lung Nguyệt liền mặt dày vô cớ gây sự đòi theo đến đây.



Nếu nói đơn thuần chỉ đến xem viện thì lại không đúng. Trái ngược với điều này, nàng còn tò mò về chủ viện này hơn, tại sao thiếu niên quật cường quỳ trên đất tuyến trước cửa Ngự thư phòng năm đó lại vứt bỏ thói quen tinh xảo mà lựa chọn điền viên.



Khi chiếc xe ngựa có bề ngoài giản dị, bên trong thoải mái ngừng lại, Lung Nguyệt vén màn xe, đập vào mắt là cửa chính không lớn. Nếu là người nào không biết thì sẽ không bao giờ nghĩ được, chủ nhân của nơi này lại là tướng quân thiếu niên vừa mới thắng trận hồi kinh, có thân phận vô cùng cao quý.



Trước cửa viện trên bậc thềm ba bậc có khắc con thú cuộn nhánh sen. Cửa đỏ, hành lang màu xanh mới tinh, vừa nhìn đã biết là được quét sơn cách đây không lâu.



Vì mới có ý định đến đây, chưa kịp thông báo cho chủ nhà nên ở cửa lớn không có người ra nghênh đón.



Minh Thức lên phía trước mười bậc, đập tay cầm đầu thú bằng đồng vào cánh cửa.



Cửa nhỏ được mở ra, một đứa nhỏ tầm mười hai, mười ba tuổi thò đầu ra, thấy là người quen của chủ tử nhà mình, cũng không đi trước hồi bẩm mà mở cửa lớn ra, mời mấy người Lung Nguyệt vào rồi mới tung tăng phi nước đại về phía trước.



Dáng đi này vẫn mang bóng dáng của đứa trẻ! Lung Nguyệt che miệng cười khẽ, nhìn nhìn cảnh vật ở cửa hiên.




Lý Long tá cũng đuổi đến nơi: "Phi lý!"



Lung Nuyệt trừng mắt, bỗng nghiêm túc nói: "Tiểu ca, ca xong rồi, ca biết tội chưa?"



"Tội gì?" Lý Long Tá sửng sốt hỏi.



"Tiểu ca cũng biết, họ Lý của muội xuất phát từ phụ thân nha, tiểu ca nói chữ Lý của muội muội không chính đáng, vậy không phải chữ Lý của phụ thân cũng vậy không?" Lung Nguyệt nghiêm mặt phân tích.



Rồi lại mỉm cười: "Lát nữa gia sẽ về nói với phụ thân, để phụ thân đánh ca mấy bản tử!"



Mọi người nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra chữ Lý mà Lung Nguyệt nói tới xuất phát từ Phi Lý!



Lý Long Tá tiến lên vài bước bắt Lung Nguyệt nói: "Vậy thì ta đánh muội vài bản tử rồi nói sau!"



"Ca ca cứu muội!" Mặc dù ngoài miệng kêu cứu mạng, nhưng trong giọng nói lại không có chút sợ hãi nào.



Lúc Lung Nguyệt trốn tránh lại khiến Bùi Nguyên Tu trở lại từ trong hồi ức.



Nhìn Lung Nguyệt lanh lợi xinh đẹp trước mắt, hắn lại không có cách nào hòa hợp nàng bây giờ với nữ tử mặc áo đỏ yên lặng trong Vương Phủ trước kia. Hình như giữa hai người có điểm khác biệt, chẳng lẽ có liên quan đến tuổi tác? Vì sao hắn chưa bao giờ thấy Cửu Nhi hoạt bát như thế?



Bùi Nguyên Tu lại không biết, tính cách của một người khi gặp cảnh ngộ sẽ thay đổi.