Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 72 : Yêu sách thành si

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Mọi người vừa cười vừa nói được Bùi Nguyên Tu dẫn tới chính viện.



Anh Vương Lý Long Tá đi tới xích đu làm từ cây trúc phía dưới giàn nho, đặt mông ngồi xuống, đong đưa qua lại, cười nói: "Viện này của Nhận Chi rất tốt! Làm ta có cảm giác thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn(1). Ta ngồi ở giàn nho này hưởng thụ chút nhàn tản, mọi người cứ đi dạo đi, đừng để ý đến ta."



"Anh Vương khen nhầm rồi, viện này được xây dựng trong lúc Nhận Chi tâm huyết sôi trào thôi, vẫn chưa đạt được ý cảnh điền viên." Bùi Nguyên Tu cúi xuống khom người trả lời, sau đó phất tay, để Bùi Đại Bùi Tiểu bê trà và trái cây lên, đặt phía trên bàn trúc.



Thái Tử Lý Long Hựu cũng ngồi xuống một cái ghế trúc: "Nhận Chi, nơi này của huynh thực rất ổn. Du liễu ấm hậu diêm, đào lí la đường tiền."(2)



Bùi Nguyên Tu cười khẽ lắc đầu: "Thái tử nói quá rồi!"



Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Lung Nguyệt: "Hôm nay biểu ca Minh Hiên bình thường thích khoe chữ không đến đây thì các ca ca lại biến thành người như vậy, nhìn các ca ca nói có sách mách có chứng, vừa nói ra đã là danh ngôn của người đời, chẳng lẽ tất cả đều muốn quy ẩn điền viên giống như Tĩnh Chương tiên sinh sao?"



Sau khi mỉm cười lại nói: "Biểu ca cùng Bùi ca ca cũng tùy hứng đáp hai câu đi." Dứt lời lại che miệng cười.



Bùi Nguyên Tu nghe thấy tên Minh Hiên vô cùng thân thiết xuất phát từ trong miệng Lung Nguyệt, thì không biết trong lòng có cảm giác gì. Nhưng cũng chỉ là tự chuốc khổ mà không có chỗ để tố.



Minh Thức lấy quạt ấn nhẹ đầu Ling Nguyệt, ngâm: "Tức thử tiện nhàn dật, Trướng nhiên ngâm thức vi!"(3)



Bùi Nguyên Tu nghe xong liền xin tha: "Nhận Chi tòng quân từ nhỏ, nếu bàn về binh thư còn có thể nói một vài bài, còn về phần thơ ca phong nhã này thì không có năng lực rồi."



"Nhận Chi quá khiêm tốn rồi, ai không biết huynh là một nho tướng, ta còn nhớ ngày ấy sau khi say rượu huynh còn sáng tác [Điệp Luyến Hoa] mà!" Tất nhiên là Minh Thức không chịu buông tha cho hắn rồi.



"Làm gì? Mau mau nói đi, chúng ta đang chăm chú lắng nghe đây!" Lý Long Tá truy hỏi.



"Chỉ là nói trong lúc say thôi, làm sao có thể nghe vào tai được!" Mặt Bùi Nguyên Tu đỏ bừng, đó là bài thơ hắn làm, dùng để tưởng niệm Cửu Nhi ở kiếp trước, nhưng lại chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày đọc nó trước mặt Cửu Nhi.



"Không vào tai được thì vào mắt được không?" Lòng hiếu kỳ của Lung Nguyệt nổi lên, không biết vị chiến tướng quyết đoán sát phạt trên chiến trường này lại có một mặt phong nhã như vậy.



"Cái này..." Bùi Nguyên Tu có hơi khó xử, rồi lại nói: "Vậy thì mời mọi người di giá đến thư phòng!"



"Cái này rất hợp với suy nghĩ của Cửu Nhi, muội muội này của ta thích nhất là dạo thư phòng của chủ nhà, nhưng huynh phải cẩn thận sách tốt của huynh, mau mau sai người cất đi rồi chúng ta hãy vào!" Lý Long Tá trêu ghẹo.



Với một nữ tử xuyên không đến một thời đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, không có TV, không có mạng, càng không có máy tính hoặc di động, vả lại với thân phận là công chúa cao quý, khiến nàng không thể thường xuyên xuất cung đi lại. Mỗi ngày trừ bỏ viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn thì biện pháp giết thời gian tốt nhất chính là đọc sách rồi. Vì lẽ đó, Lung Nguyệt rất thích tìm xem những bản ghi chú mang văn phong cổ xưa. Bây giờ liền thành thói quen, bất luận là thư phòng của An Vương, Bình Vương, Minh gia, hoặc của các cô nương quen thân đều thì nàng vơ vét một lần.



Mỗi ngày đều vì sách mà đấu với Minh Hiên một trận, mặc dù lần nào Minh Hiên cũng là người bại trận, nhưng cũng thành một chuyện vui.



Cho đến hôm nay mọi người đều nói: Minh Hiên là mọt sách lớn, còn Lung Nguyệt thì là mọt sách nhỏ.



Minh Thức cũng nói: "Đúng vậy! Nếu mà những bản đơn lẻ, bản tốt nhất mà huynh sưu tầm được bấy lâu nay mà rơi vào tay nha đầu yêu sách thành si này thì e là khó mà giữ được rồi! Huynh không biết thư phòng của con bé tên là gì đâu, là Hận Thiếu trai đó!"
Dã lão niệm mục đồng,



Ỷ trượng hậu kinh phi.



Trĩ cấu mạch miêu tú,



Tàm miên tang diệp hi.



Ðiền phu hà sừ chí,



Tương kiến ngữ y y.



Tức thử tiện nhàn dật,



Trướng nhiên ngâm "Thức vi".



Dịch nghĩa:



Ánh nắng chiều chiếu xuống xóm làng,



Trong hẻm sâu trâu dê đang trở về.



Ông lão nhà quê trông chờ trẻ chăn trâu,



Chống gậy đứng nơi cổng tre.



Chim trĩ kêu, lúa mạch tốt tươi,



Tằm đã ngủ, lá dâu còn lại lưa thưa.



Người nông dân vác cuốc tới,



Gặp nhau chuyện vãn như thường ngày.



Ðó chính là ưa chuộng đời sống an nhàn,



Thanh thản mà hát bài ca Thức vi.