Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 79 : Sợ thất bại mẫu tử lo lắng đứt ruột đứt gan, Nhận Chi lập kết hoạch thương đội vì tương lai
Ngày đăng: 18:05 30/04/20
Editor: Búnn.
Trải qua chuyện thần kỳ Trùng cắn lá cây, triều đình Đại Chiêu quốc thực sự rung chuyển một trận.
Có người bị bãi chức, có người bị giáng chức, còn có người được lên chức.
Đây là quan trường, chỉ cần hơi vô ý, bước sai một bước thì chờ đợi ngươi chính là tương lai hoàn toàn khác với hiện tại.
Thuận Khải Đế cũng mượn cơ hội này thanh tẩy triều đình cho thật sạch.
Sau việc này, lại qua hơn một tháng, nhưng chư vị đại thần huân quý vẫn nơm nớp lo sợ như trước. Khi nói chuyện, làm việc cũng vô cùng dè dặt cẩn thận. Sở dĩ như vậy bởi vì Thuận Khải Đế đè vụ án lại, giương cung mà không bắn. Như thế, chậm chạp không cào người phía sau tấm màn, không biết ngày nào sẽ định án. Một ngày không định án thì lúc nào Thuận Khải Đế cũng có thể lại kéo thêm vài người làm ông không vui vào.
Tà thuyết mê hoặc người khác, nhiễu loạn triều cương là trọng tội.
Mà việc các đại thần trên triều quan tâm lại không liên quan đến Lung Nguyệt.
Phụ thân nhà nàng kết án hay không nàng không quan tâm. Trị tội bao nhiêu đại thần nàng cũng không để ý. Người đứng sau màn này là ai nàng càng không quan tâm. Ai làm khất cái, ai làm tể tướng thì có ảnh hưởng gì đến nàng? Chỉ cần giang sơn này không đổi họ là được rồi!
Nàng chỉ để ý bản thân xuyên không, thật vất vả mới có ‘gia đình’ lại bị người có lòng phá hỏng.
Thế gian này có rất nhiều người không chịu được người khác hạnh phúc hơn mình.
Nhưng trong lòng bà ta vẫn níu lấy một tia hy vọng, người ta nói: Một ngày vợ chồng, ân nghĩa trăm năm. Dù thế nào thì Hoàng thượng cũng sẽ nhớ kỹ chút tình cảm trong nhiều năm!
"Loan Nhi, theo ý con, đến bây giờ phụ hoàng con vẫn đè nén vụ án này, có phải là muốn bỏ qua không?"
"Từ bỏ?" Cầm Loan cười lạnh: "Dựa vào hiểu biết về phụ hoàng của mẫu phi, cũng biết phụ hoàng có phải là người không quả quyết không?"
"Cái này..." Nghiên phi do dự. Hồi trước bà ta cũng đã từng thấy Hoàng thượng sát phạt quyết đoán ngoan lệ. Năm đó ở Đông cung của Thái tử, Hoàng hậu vẫn còn là Thái tử phi, mang thai đầu, trong bụng chính là Thái tử Lý Long Hựu bây giờ. Một vị trắc phi có gia thế cùng năng lực ngang ngửa với Hoàng hậu âm thầm động tay chân, muốn phá hỏng thai, nhưng lại bị bắt tại trận. Thuận Khải Đế vô cùng tức giận, áp trắc phi đó gặp mặt tiên hoàng, cuối cùng lấy tội danh mưu hại huyết mạch hoàng gia con vợ cả, ban thưởng bạch lăng. Mà nhà mẹ đẻ trắc phi cũng vì vậy mà liên lụy, bị đày đi Tây Bắc, đến nay vẫn chưa được về.
Nghĩ đến đây, Nghiên phi không nhịn được sợ hãi. Trắc phi tơi vào kết cục như thế, trong đó nhất định có thủ đoạn của Hoàng hậu. Thiếu nữ mười lăm tuổi có thể thông suốt phải dựa vào huyết mạch để tính kế người khác thì phải có bao nhiêu ngoan lệ?
Việc làm hiện tại của bản thân cũng khiêu khích địa vị của Hoàng hậu, thì khó đảm bảo Hoàng hậu không ra tay đưa bản thân vào chỗ chết.
Nghiên phi nghĩ như vậy thật là oan uổng Hoàng hậu, bà cũng không phải là người nhẫn tâm tuyệt tình như thế. Việc lúc trước của trắc phi, bà cũng là chỉ trợ giúp thôi. Chính là khẽ nâng chút sóng, lật đổ cả con thuyền thôi.
Nhưng Cẩn Hoàng hậu cũng không phải là người quá tỉnh táo, dù là ai biết được có người muốn làm hại hài tử của mình thì lúc xuống tay cũng không thể mềm lòng được rồi. Lấy quyền mưu của Cẩn Hoàng hậu, ở trong hậu trạch bảo vệ đứa nhỏ cùng bản thân là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng mỗi ngày phải sống đề phòng cẩn thận, thần hồn át thần tính không phải là điều bà mong muốn. Người ta vẫn thường nói: Chỉ có ngàn ngày bắt trộm, không thể ngàn ngày phòng trộm (ý là khó đề phòng kẻ xấu). Người có suy nghĩ hại người thì cũng khó lòng phòng bị. Chẳng bằng ra tay độc ác, giết gà dọa khỉ.
Đúng lúc này bị trắc phi kia đưa bản thân vào tay Hoàng hậu, để bà lấy đó làm quân cờ lập uy. Ngày sau nếu có người muốn ra tay thì phải nghĩ xem đến phân lượng của bản thân, có gia tộc cường đại, có dám đặt tính mạng của gia tộc lên phía trước hay không.
Nghiên phi nhớ lại chuyện cữ, càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng sợ.