Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 100 : Phiên ngoại 1 (Một nhà Cảnh Dương)
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Y thuật của Sở Thương trải qua mấy năm lắng đọng càng cao thâm, rất nhiều người ngoài Kinh Hà đều mộ danh đến tìm nàng chữa bệnh. bất quá thanh danh càng lớn, gánh nặng trên vai càng nặng, mặc dù Sở Thương còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, nhưng cũng không thể không cân nhắc vấn đề truyền thừa y bát của mình, một thân bản lĩnh trị bệnh cứu người, tuyệt đối không thể hủy trong tay nàng, nhưng bây giờ cái này muốn truyền cho ai lại thành vấn đề lớn.
“Làm gì đấy?”Cảnh Dương tiếp nhận hòm thuốc của Sở Thương, đang chuẩn bị cầm khăn rửa tay cho nàng thì thấy người này mắt cũng không nâng liền chạy ra khỏi phòng.
“Ta đi thư phòng, mấy ngày nay đụng phải rất nhiều chứng bệnh trước nay chưa từng thấy qua, ta đi sắp xếp lại.”
Vừa muốn tiếp tục đi tiếp liền bị gọi lại.
“Đợi chút nữa.”Cảnh Dương bước nhanh đi qua, mở tay Sở Thương ra, tinh tế cầm khăn lau cho nàng, trong miệng cũng có chút oán giận: “Cả cái nhà này ngươi không đi chỗ nào ngoài thư phòng cả, hài tử trong nhà cũng không chút nào quan tâm.”
Nói đến đây, xác thực Sở Thương cũng có chút xấu hổ, mấy năm gần đây thân thể Sở Huyền Đông cũng không bằng lúc trước, chuyện ở y quán cũng toàn đều giao vào trong tay của nàng, tuy cũng mời thêm vài lang trung ngồi xem bệnh, nhưng có một ít người bệnh chỉ muốn xem Sở Thương, không gặp được nàng liền không chữa bệnh, về sau đương nhiên chỉ lo được bên ngoài không lo được trong nhà.
“Đây không phải là nhà có hiền thê sao, có nàng ta còn cần quan tâm cái gì a.”
Cảnh Dương ngẩng đầu liếc nàng một cái “Ngươi cũng đừng chỉ toàn nói lời dễ nghe, ta không quan tâm trò này của ngươi.” Lập tức lại thở dài một hơi, xoay người giặt khăn tay nói: “Khi nào thì ngươi có thể săn sóc bằng một nửa muội phụ đối với Nhứ Nhi, ta cũng liền thỏa mãn.”
Sở Thương nghe vậy cười cười, trực tiếp đi qua, ôm nương tử nhà mình vào trong ngực “Mệnh của ta tốt, cưới được nương tử khéo hiểu lòng người như nàng, nàng ngược lại không thấy bộ dáng Chính Khiêm sợ Nhứ Nhi kia, rất giống như gặp phải dạ xoa!” Nói xong thè lưỡi.
“Tránh ra!” Cảnh Dương cũng bị nàng chọc cười “Có ngươi nói người trong nhà như vậy sao, dù sao a, ta cũng không có phúc lớn như Nhứ Nhi người ta, cả đời liền tiêu trên người phu quân không biết thương yêu người khác như ngươi.”
Sở Thương dán lên tóc Cảnh Dương, một phen mùi hương thơm ngát bay vào mũi, vừa mở mắt lại nhìn thấy nàng bởi vì bất mãn mà cong cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng nhất thời rung động, không nhịn được quấn chặt người trong ngực, môi dán lên tóc mai của nàng, cọ xát.
“Ngươi đừng lợi dụng thời cơ làm chuyện mờ ám.” Cảnh Dương bị nhiệt khí bên tai làm cho toàn thân cũng nóng lên, bất quá dư quang lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vội vàng tránh thoát nói: “An Bình cùng An Nghĩa sắp tan học, ngươi đừng hồ nháo.”
Bất quá Sở Thương cũng không có ý buông tha người này, lý trực khí tráng nói: “Đây không phải là còn không chưa tan học sao.”
“Đợi tan học liền muộn —— ngô.”
Cảnh Dương vội vàng quay đầu, muốn tách khỏi nhiệt khí bên tai người này, thật không ngờ lại trúng gian kế của Sở Thương, đầu vừa mới lệch, miệng liền bị chặn lại.
Đang lúc hai người khó bỏ khó rời thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu cửa của gia đinh, Cảnh Dương cả kinh liền dùng sức liền cắn khóe miệng Sở Thương.
“Tê!” Sở Thương che mép, đầu tiên là làm bộ đáng thương liếc mắt nhìn Cảnh Dương, sau đó mới nhìn về phía cửa, chịu đựng miệng đau hỏi: “Chuyện gì?”
“Được rồi, đợi tối nay nàng gọi An Bình đến đây.” Sở Thương giãn mi, vừa muốn đưa tay lấy sách trên bàn, liền bị Cảnh Dương cản lại.
“Cho ta xem miệng của ngươi một chút.” Cảnh Dương đến gần vài phần, thanh âm cũng biến thành nhu hòa.
Sở Thương bị động tác của nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy, trên tay cũng bắt đầu không yên ổn, dùng chút lực đạo siết chặt người nàng, miệng cũng dán qua.
“Không viết phương thuốc?” Cảnh Dương dùng cánh tay chặn nàng, cười nhẹ, ngón tay như có như không trượt lên môi Sở Thương.
“Nàng còn muốn để cho ta viết?” Sở Thương cũng học bộ dáng của nàng, cười nhẹ, tay lại dò vào trong y phục.
“Đáng ghét!” Cảnh Dương đánh cái tên không chúng nghiêm chỉnh kia, liền dán môi mỏng ngọt như mật đường qua.
Lúc chạng vạng tối, An Bình liền đi vào thư phòng.
“Ngươi muốn học y?” Sở Thương cũng không nhìn nàng, bản thân liếc nhìn sách thuốc trong tay.
“Muốn!” Mắt An Bình liền sáng lên “Cha chịu dạy ta?”
Sở Thương thả sách thuốc trên tay xuống, đưa mắt nhìn lại, đứa nhỏ này là sinh non, tuy nói những ngày sau đó không ngừng bồi bổ, nhưng thân thể này vẫn có chút yếu kém so với hài tử cùng lứa.
“Học y rất khổ, cha rất nghiêm khắc.”
“An Bình không sợ khổ, cũng không sợ nghiêm khắc” Trong đôi mắt An Bình mang theo chút quật cường “Chỉ sợ cha không muốn dạy ta.”
Sở Thương kéo cái ghế ra, đứng dậy đi đến trước mặt An Bình, sủng ái sờ đầu nữ nhi nhà mình, tính bướng bỉnh quật cường này thật sự giống mình “Bắt đầu từ ngày mai, cha liền dạy ngươi.”
Trong mắt An Bình lại một lần nữa thả ra hào quang, mặc dù mười hai tuổi không biết Sở Thương nói khổ đến cùng là bao nhiêu, nhưng nàng ở trong lòng hạ quyết tâm, đây là con đường thuộc về nàng.
============================================
Do editor nhầm lẫn. Chỉ có 3 PN thôi nha mấy b =.= Còn 2 PN nữa, hôm qua đọc lại thấy dự đoán của mọi người trật lất:)) Editor cũng tưởng tác giả ghi nhầm tên nhưng k phải:v