Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 99 : Đủ rồi (Hoàn)
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Năm năm sau.
“Cha, nương, Tư Dĩnh muội muội lại khóc.” Tiểu An Bình nhíu mày, bất quá là mình lấy hoa quế cao của nàng, không cần khóc nhè nghiêm trọng như thế đi.
Sở Thương đỡ Cảnh Dương đã gần chín tháng, đi lại trong sân, nhìn nữ nhi nhà mình lại bắt đầu gây sự, ngẩng đầu “Nhiều cao điểm như vậy, ngươi cần gì phải giành khối trên tay nàng làm cái gì, còn không mau xin lỗi Tư Dĩnh muội muội.”
“Nga.” An Bình nghiêng đầu, rõ ràng là không tình nguyện, nhưng tay vẫn đưa hoa quế cao trả lại cho Hà Tư Dĩnh “Cho muội, quỷ thích khóc!”
“Oa ——” Hà Tư Dĩnh tuy rằng thích khóc, nhưng rất không thích nghe người khác gọi nàng là quỷ thích khóc, bởi vậy càng khóc dữ dội hơn.
Cảnh Dương lúc này nhíu mày “An Bình! Ngươi lại quấy rối có đúng hay không! Ngứa mông sao!” Khi còn bé nghe lời, lớn lên thì biến thành tên bướng bỉnh, lúc nào không gây sự là không chịu nổi.
An Bình sợ nhất chính là Cảnh Dương phát hỏa, bởi vì Cảnh Dương không giống Sở Thương, Sở Thương cùng lắm chỉ nói vài câu, nhưng Cảnh Dương sẽ thực sự động thủ, An Bình sợ đến vội vàng thì bưng kín miệng Hà Tư Dĩnh, nhỏ giọng nói: “Muội mau đừng khóc, cùng lắm thì ta cho muội cả khối kia nữa, nếu như muội tiếp tục khóc, cái mông tỷ tỷ sẽ gặp họa!”
Hà Tư Dĩnh cũng không muốn An Bình chịu đòn, tiếng khóc lập tức liền ngừng, đôi mắt to tròn ướt át đảo quanh “Vậy tỷ không được đổi ý, đều phải cho ta.”
“Biết rồi!” An Bình bất đắc dĩ, sao có loại người thích ăn như vậy a! Cũng không xem lại cái bụng nhỏ của mình!
“Tư Dĩnh!” Hà Chính Khiêm dẫn Sở Nhứ Nhi từ tiền trang trở về, lúc Tư Dĩnh hơn một tuổi, các nàng vốn có kế hoạch phải về Việt Dương, nhưng Hà Chính Khiêm ái thê sốt ruột, thấy Sở Nhứ Nhi không nỡ rời Kinh Hà, liền mở rộng sinh ý trong nhà từ Việt Dương tới Kinh Hà, hiện nay ở Kinh Hà cũng có sản nghiệp không nhỏ, Hà gia nhị lão thỉnh thoảng cũng sẽ đến Kinh Hà ở vài ngày.
“Tư Dĩnh, mau tới đây với cha!” Hà Chính Khiêm vừa thấy nữ nhi thì nhịn không được vui vẻ, hai tay vừa nhấc thì bế lấy Hà Tư Dĩnh, còn đang quên hôn một chút.
“Chậm chút, cẩn thận té hài tử.” Sở Nhứ Nhi dặn một câu liền không thèm quan tâm hai cha con họ, trực tiếp đi đến chỗ Cảnh Dương.
“Biểu tẩu, sắp sinh đi?”
Sở Thương gật đầu “Ân, cũng sắp rồi, trong tháng này.”
“Các ngươi thực sự không có dự định sinh thêm một đứa sao?” Cảnh Dương quay đầu nhìn hai cha con Hà Chính Khiêm đang chơi rất vui vẻ “Kỳ thực Tư Dĩnh có một người bạn cũng rất tốt.”
Sở Nhứ Nhi có chút khó xử gật đầu “Ta thật ra rất muốn sinh thêm một đứa, thế nhưng Chính Khiêm không đồng ý, trước giờ đều nói qua mấy lần, nhưng thế nào nàng cũng không nhả ra.”
“Ai nha, cha ta ôm nàng rồi, đảm bảo lúc nãy không khóc, Tư Dĩnh tốt muội đi chơi với ta đi.” Hà Tư Dĩnh đối với tiếng khóc của Sở An Nghĩa cũng không phải ghét, mà là sợ, có lần nàng cùng An Bình chơi đùa, chợt nghe thấy An Nghĩa đang khóc liền qua dỗ dành, ai biết càng dỗ càng khóc, kết quả chọc luôn Hà Tư Dĩnh khóc trở về phòng, từ đó về sau, An Bình có đem hoa quế cao ra dụ nàng cũng không chịu đến chơi.
“Thực sự?”
“Ừ!”
Hà Tư Dĩnh nhìn An Bình muốn mình đến chơi như vậy, cũng không thể cự tuyệt nữa, chủ yếu là nàng cũng qua chơi, An Bình luôn chuẩn bị mấy thứ đồ chơi lạ cho mình chơi.
Gật đầu, vừa muốn đi liền ngừng cước bộ, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Vậy tỷ phải cho ta cái bánh hoa hồng hôm nay trù nương cho tỷ.”
“A?” An Bình trừng mắt nhìn “Không phải trù nương cũng đã cho muội sao?”
“Ta ăn hết rồi.” Hà Tư Dĩnh vừa cầm lên thì ăn hết “Tỷ cho hay không, không cho ta sẽ không đi.”
An Bình có chút không tình nguyện gật đầu “Được rồi, bất quá chỉ có thể cho muội phân nửa, ta còn chưa có ăn đâu.” T_T
“Không thành vấn đề!” Hà Tư Dĩnh thấy mục đích đạt được, vui vẻ vỗ vỗ tay kéo cánh tay An Bình nhảy nhót đi ra.
Một ngày, trên bàn cơm, Hà Chính Khiêm xuất ra đại tự hôm qua đã viết xong, mở ở trên tay “Ta nghĩ xong rồi, nữ hài thì gọi Tư Quận, nam hài thì gọi Tư Tuấn, không biết mọi người cảm thấy thế nào?”
Sở Nhứ Nhi híp mắt cười nhìn nàng, ý nói cái gì cũng đều nghe nàng.
Cảnh Dương cùng Sở Thương thì cười không nói nhìn nhau một phen, quay đầu lại nhìn An Bình cùng Tư Dĩnh đang chơi đùa, cúi đầu lại nhìn An Nghĩa đang ngủ say trong lòng, tay vô thức ôm lấy cánh tay Sở Thương, thân thể dựa sát lại, nhỏ giọng nói: “Cuộc đời này có ngươi, đủ rồi.”
Sở Thương rút ra cánh tay bị Cảnh Dương ôm, ôm lấy vai của nàng “Kiếp trước, nàng cũng nói như vậy.”
==================================================
Còn 4 phiên ngoại nữa là xong!