Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 11 : Đáng tiếc là một hòa thượng

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Lúc Liễu Không rời đi, trời vẫn còn là tối, mọi người cũng đều còn chưa thức dậy, chọn một thời gian như vậy rời đi, cũng là Liễu Không cố ý, đệ tử phật gia vốn là không nhiễu hồng trần, lẳng lặng đến, lẳng lặng đi đó là kết quả tốt nhất.



Gia đình sống trên núi, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì ngừng lại, luôn luôn dậy rất sớm, con gà trống trong sân vừa mới gáy sáng, Trần đại thúc cùng Tiểu Hoa đều trước sau thức dậy.



“Ngươi đi nhóm lửa nấu cơm, ta đi xem Liễu Không sư phụ một chút, hình như đêm qua có gió mạnh, phòng củi cũng không đủ chắn gió, e là cả đêm hắn ngủ không được ngon giấc.” Vừa nói vừa kéo then cửa, đi ra ngoài.



“Cốc cốc cốc...” Lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ khiến người ở bên trong nghe thấy được.



“Chẳng lẽ còn chưa dậy? Không thể nào a?” Trần đại thúc nhíu nhíu mày, lại giơ tay lên gõ cửa.



“Cốc cốc cốc...”



“Liễu Không sư phụ, dậy rồi sao?”



Bên trong vẫn không có người nào lên tiếng trả lời, “Liễu Không sư phụ? Ta có thể vào không?”



Trên tay lại dùng thêm chút lực khí, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Trần đại thúc bước vào nhìn, đâu còn ai a!



Phòng củi được dọn dẹp sạch sẽ, chồng củi mất trật tự bên cạnh cũng đều được sắp xếp lại, ngay ngắn dựa vào tường.



Nhìn tình trạng này, đoán chừng Liễu Không cũng đi một canh giờ.



“Liễu Không sư phụ còn chưa dậy sao?” Tiểu Hoa đã nhóm bếp xong, chuẩn bị nước nấu cháo, nàng nhớ kỹ Liễu Không rất thích ăn cháo trắng.



Trần đại thúc ngăn gạo trắng trong tay Tiểu Hoa lại.



“Cha, ngài làm cái gì vậy a?”



“Dư rồi.”



Tiểu Hoa nhìn gạo trắng trong tay, lắc đầu: “Năm người như vậy vừa vặn.”



Trần đại thúc cầm bớt trắng trong tay hướng về phía khạp gạo, nhẹ nhàng đổ vào, “Bốn người, như vậy mới vừa đủ.”



Thế nào lại là bốn người chứ?! Tiểu Hoa vô cùng khó hiểu nhìn cha nàng.



Trần đại thúc đương nhiên hiểu rõ ý của khuê nữ nhà mình, trả gạo lại vào tay nàng, nói: “Liễu Không sư phụ sáng sớm đã đi rồi.”



“A? Sao hắn lại đi!” Tiểu Hoa vừa nghe đến Liễu Không đi rồi, lòng liền chìm xuống đáy cốc, vốn nàng còn rất vui vẻ, hiện tại hoàn toàn không còn sức sống, bưng gạo trắng, ngây ngốc đứng tại chỗ bất động.



“Ai ai ai, làm gì chứ, mau bỏ vào nồi a!” Trần đại thúc ở một bên cầm muỗng thiết đảo ven thành nồi.



Tiểu Hoa bị cha nàng dọa sợ, giật mình một cái, chu mỏ oán trách nhìn Trần đại thúc “Bỏ vào nồi thì bỏ vào nồi, hung dữ như vậy làm gì.”




Đáng tiếc đúng là Thu Bảo vẫn nhất định giả vờ, trợn tròn cặp mắt, bộ dạng như là: Ta cái gì cũng không biết!



Tức giận đến Cảnh Dương thật muốn một cước đá nàng xuống ghế, ngươi cứ đắc ý đi, xem lúc trở về cung, ta thế nào “thu thập” ngươi!



Cảnh Dương cắn cắn đầu lưỡi, không phải là hỏi một câu thôi sao, bản thân tự hỏi: “Nha...Trần đại thúc, Liễu Không hòa thượng sao không ra ăn a?”



Xoay mặt nhìn Thu Bảo, bĩu môi, không cần ngươi, ta tự mình hỏi! Hừ!



Thu Bảo nhìn biểu tình này của công chúa, nuốt một ngụm nước bọt, nàng đang cầu nguyện vì cuộc sống sau khi hồi cung sau này của mình a!



Không đợi Trần đại thúc mở miệng nói, đã bị Tiểu Hoa giành trước một bước.



Không đề cập tới hắn thì tốt, nhắc tới hắn Tiểu Hoa lại một bụng tức giận, đâu có muốn ăn cơm chay nhà ta, chỉ chớp mắt một cái đã bỏ chạy!



“Mới sáng sớm hắn đã đi rồi! Cũng không biết gấp như vậy làm cái gì!” Chu miệng rõ ràng cho thấy mình mất hứng.



“Tiểu Hoa! Không được nói lung tung.” Trần đại thúc ở một bên mắng.



Quay đầu lại nhìn Cảnh Dương nói: “ Đệ tử Phật môn phần lớn đều là như vậy, thói quen sáng sớm, chúng ta ăn cơm của chúng ta đi.”



Cảnh Dương gật đầu, nếu như vậy, nàng còn có thể nói cái gì.



Bất quá Thu Bảo ở một bên nghe Liễu Không đi rồi, ngược lại không có cảm giác quá lớn, ngược lại càng ăn càng ngon miệng.



“Nha!” Thu Bảo hô to một tiếng, dẫn tới người khác đều nhìn phía nàng.



“Không có việc gì, cắn, cắn trúng, đầu lưỡi.” Lúc nói lời này, ánh mắt lại nhìn về phía Cảnh Dương, ta nói công chúa a, có thể dời chân ngài ra khỏi chân ta không, đau quá a!



Khóe miệng Cảnh Dương nổi lên nụ cười sáng lạn: “Thế nào không cẩn thận như vậy a, ăn từ từ a.” Dưới chân lại vẫn dùng lực như cũ.



Thu Bảo không nói gì, cúi đầu sắp vùi vào trong bát, nàng nên sớm phải biết, công chúa cười với mình nhất định sẽ không có chuyện tốt.



“Một cái hố, hai cái hố, ba cái hố...” Liễu Không theo dọc theo đường đi đều đếm vũng nước trên đất, sư phụ nói té ở đâu phải đứng lên ở đó, nàng hiện tại muốn nhìn rốt cuộc là cái hố nào hôm qua hại nàng té một thân toàn bùn.



Đang đếm hố, không có để ý, chân trượt một cái, lại ngã xuống đất “Ai u! Cái mông của ta!”



========================================



Tiền đồ!



Mình rất đồng cảm với các bạn hoài nghi “Có phải Liễu Không thật sự là công hay không a?”!!