Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 12 : Mộng đẹp Long Sơn Động
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Liễu Không mang theo một thân bùn nhỏ giọt, một đường đụng đụng chạm chạm, rốt cục hoàng hôn buông xuống thì cũng đến được Long Sơn Nhai.
“Ai, y phục này đúng là không còn cách nào mặc tiếp được.” Liễu Không vuốt tay, cúi đầu cởi tăng bào của mình ra, toàn thân cao thấp mỗi một chỗ đều lôi thôi.
Theo đường nhỏ, Liễu Không đi vào Long Sơn Động, “Ta nhớ nơi này có vài đế nến, ở đâu rồi?”
Dựa ánh sáng bên ngoài tìm kiếm khắp nơi trong sơn động.
“Di, đây là cái gì?” Dưới chân dường như vô ý đá phải vật gì vậy, đinh đinh đương đương vang lên.
Cúi người xuống nhặt vật đó lên, “Đúng là đế nến, còn có hỏa chiết tử*!”
*vật dùng để thổi lửa thời xưa
Chỉ vậy thôi cũng có thể khiến Liễu Không vô cùng vui vẻ, tổng cộng có ba cái đế nến, Liễu Không lần lượt thắp lên hết, nhất thời, sơn động lúc trước còn có chút tối đen ngột ngạt, bổng chốc trở nên sáng sủa ấm áp, ngẩng đầu nhìn bốn phía, kỳ thực trong lòng nàng vẫn có chút hưng phấn, trước đây lúc đưa cơm đến cho những sư huynh bị phạt mới tới đây, mỗi lần đều đến đi vội vàng, chưa nhìn kỹ nơi này, lúc này đến phiên mình ở đây, nên tỉ mỉ xem xét.
Bất quá việc quan trọng trước mắt không phải là dạo chơi sơn động, mà là thay y phục bẩn trên người, Liễu Không vẫy vẫy những đám bùn trên y phục), đều đã kết cứng lại, thở dài, được rồi, ngày mai vẫn nên tìm con sông nào đó giặt một chút.
Bỏ bao y phục trên tay xuống, lấy ra một bộ tăng bào sạch sẽ mặc vào.
“Cũng may trung y không ướt, bất quá trong động này có chút lạnh a.” Liễu Không vốn yếu ót, bị một trận gió thổi qua liền lay động, cấp tốc lột hết y phục bẩn trên người, mặc y phục sạch sẽ vào.
Liễu Không cầm lấy một cái đế nến, đi về phía bên trong, tuy rằng hiện nay mắt có thể thấy rõ, bất quá xét thấy nàng có bệnh đụng đâu té đó, Liễu Không đi đường vẫn dị thường cẩn thận, rất sợ giẫm lên vết xe đổ, quan trọng nhất là nếu bộ tăng bào trên người lại bẩn, nàng sẽ không còn gì để mặc.
Lúc mới vừa vào cửa động thì Liễu Không còn cảm thấy từng trận gió lạnh lạnh, thổi trúng người liền run cầm cập, nhưng hiện tại càng đi vào trong, lại có thể cảm thấy có chút ấm áp phả vào mặt.
“Sao lại có hai cái giường a?” Kỳ thực giường chỉ có một, cái còn lại là một khối đá dài.
Liễu Không ở trong lòng suy nghĩ lợi sư phụ nói, đã đến sám hối, nên khổ tu, nếu khổ tu, làm sao có thể ngủ giường đây.
Bước chân lướt qua giường, đi thẳng đến khối đá.
Khối đá hình chữ nhật, bên trên có trãi cỏ tranh, tay sờ lên còn rất mềm.
Người tới chính là Liễu Trần, tay cầm một giỏ xách.
“Ta đến đưa cơm cho ngươi, đây đều là thức ăn chay ngươi thích.” Liễu Trần bĩu môi.
“Ta chỉ biết sư huynh sẽ không bỏ mặc ta.” Liễu Không nhận lấy giỏ xách.
“Ngươi có thể mặc kệ sư huynh, nhưng sư huynh không thể không quan tâm ngươi, nói như thế nào chúng ta cũng cùng nhau lớn lên.” Vài chục năm cảm tình này cũng không phải giả, người khác Liễu Trần không dám nói, nhưng chỉ cần là chuyện của Liễu Không, hắn nhất định sẽ là người đầu tiên xông lên.
“Sư huynh, lúc đó ta chỉ thuận miệng nói, đừng đa nghi, sao ngươi còn nhớ dai như vậy a.” Liễu Không vội vàng giải thích.
Liễu Trần ngước mắt nhìn nàng, “Sư huynh đùa với ngươi thôi, mau mau ăn cơm trước đi.” Xoay mặt nhìn chung quanh sơn động một chút, nói: “Long Sơn Nhai không thể so với trong tự, không dễ chịu chút nào đi.”
Liễu Không lấy thức ăn ra, không để ý tới ai nói cái gì, bắt đầu ăn, sáng sớm chỉ ăn một cái bánh ngô, căn bản cũng không đứng vững, lúc này đã sớm đói không chịu được.
“Ai ai ai, không ai giành với ngươi, từ từ ăn.” Liễu Trần thực sự là bất đắc dĩ, thói quen ăn uống kiểu này đến bao giờ mới có thể sửa đổi a.
Trong chốc lát, cơm nước Liễu Trần mang tới đã bị Liễu Không quét sạch.
“Ở đây tạm được, cũng chỉ có một năm, rất nhanh sẽ qua, ợ.” Vừa mới dứt lời liền ợ một cái.
Liễu Trần cất chén bát không vào giỏ, quay đầu nói với nàng: “Sư huynh phải nhanh trở về, ta kêu Từ sư đệ thay ta, nếu để cho sư phụ phát hiện, ta sẽ rất thảm, ngươi không biết đâu a, quét hết mấy cái sân mệt biết bao nhiêu a! Xương cốt của ta cũng sắp gảy hết!”
“Chờ ta trở lại, ta giúp sư huynh quét.” Trên mép Liễu Không còn dính mấy hạt cơm.
Liễu Trần liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi nói nhớ giữ lời!”
Liễu Không dùng sức gật đầu.
“Được, không cần tiễn, ngươi tự thân bảo trọng, ban đêm đừng để bị cảm lạnh.” Liễu Trần dặn dò vài câu, liền vội vã ly khai.
Liễu Không nhìn bóng lưng của Liễu Trần, mũi có chút đau xót, ngoại trừ sư phụ ra, sư huynh là người thân cận nhất trên đời này của nàng.