Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 17 : Tìm người
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
“Một đám thùng cơm*! Đường đường đại nội cao thủ cứ như vậy trơ mắt nhìn công chúa bị người cướp đi! Vệ Trường Phong ngươi lại còn có mặt mũi trở về gặp trẫm!” Mộ Dung Thần mạnh mẽ ném ấm trà tử sa về phía người đang quỳ trên mặt đất.
*thùng cơm: kẻ vô dụng
“Tội thần tự biết không mặt mũi nào trở về gặp mặt thánh thượng, nhưng cầu bệ hạ cho tội thần một cơ hội nữa, nếu như không tìm được công chúa trở về, Trường Phong nguyện lấy cái chết tạ tội!”
Mộ Dung Thần híp mắt, trong cơn giận dữ nhìn hắn, “Ngươi cho người của hoàng gia là cái gì? Ngươi cho rằng chỉ một cái mạng rẻ tiền rách nát của ngươi là có thể tạ tội? Ngươi cũng quá coi thường nữ nhi của trẫm rồi!”
“Tội thần không dám!” Vệ Trường Phong dập đầu đến ra máu: “Trường Phong chỉ muốn tìm công chúa về, cầu bệ hạ cho tội thần một cơ hội!”
“Hảo, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, trong vòng năm ngày nếu như ngươi vẫn chưa tìm được công chúa, trẫm không chỉ muốn ngươi lấy cái chết tạ tội, trẫm còn muốn tru cửu tộc nhà ngươi!” Giọng nói âm lãnh không gì sánh được, hoàng quyền giờ khắc này ở trên người Mộ Dung Thần được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
“Trường Phong cẩn tuân thánh mệnh!”
Từng chữ từng chữ Vệ Trường Phong nói cơ hồ cắn nát môi mới nói ra được, quả nhiên là gần vua như gần cọp. Từ ngự thư phòng lui ra, cả người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, hắn hiểu rõ việc này chỉ có thể thành công, không được thất bại, bằng không toàn bộ Vệ gia đều sẽ phải chịu liên lụy.
“Vệ đại nhân, Hoàng thượng nói như thế nào?” Thu Bảo vẫn hầu ở bên ngoài ngự thư phòng, chính là vì muốn hỏi rõ tình huống.
Vệ Trường Phong đôi môi trắng bệch nhìn Thu Bảo, thân thể không ngừng lung lay.
“Vệ đại nhân?” Thu Bảo đỡ vệ cánh tay của Vệ Trường Phong, “Ngài không sao chứ?”
Vệ Trường Phong ổn định thân thể, dời đi cánh tay được Thu Bảo đỡ, lắc đầu: “Thu cô nương không cần phải lo lắng, Trường Phong vô ngại.”
Lại tiếp tục nói: “Hoàng thượng phái cho ta ba mươi vị đại nội cao thủ, lập tức khởi hành đi Long Sơn Tự, trong vòng năm ngày nhất phải tìm được công chúa.”
“Ta cũng đi!”
Việt sư đệ cau mày nói: “Vực này sâu như vậy, nếu như té xuống, nhất định là cửu tử nhất sinh!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đấy!” Liễu Trần chợt đẩy Việt sư đệ một cái.
“Đó không phải sao! Vực này sâu như vậy!”
“Ngươi lập lại lần nữa!”
Hai người càng cãi càng hung, hầu như đều muốn động thủ, chợt nghe một tiếng hô to.
“Được rồi!” Chính là Lưu sư huynh, “Nhìn các ngươi giống cái gì, người chúng ta đều còn chưa tìm ra, các ngươi đã đánh nhau! Đâu còn bộ dáng người xuất gia!” Rốt cuộc là do tuổi tác cao một chút, nói chuyện cũng có uy tín.
“Ta xem vực này nhìn cũng đáng sợ một chút thôi, nếu thật sự muốn xuống phía dưới, khả năng cũng không phải khó như vậy.” Lưu sư huynh đi tới trước vách núi, tay lục lọi vách đá.
“Nơi này có nhánh cây.” Hai tay bắt đầu kéo nhánh cây ra, “Chỉ có phân nửa?” Ngón tay lại sờ sờ phần gốc, các tầng không đồng đều, “Cái này giống như có người tận lực túm đứt.”
Lưu sư huynh ngẩng đầu nhìn trời, thả nhánh cây trên tay xuống xoay người nói: “Hôm nay sắc trời đã trễ, ngày mai chúng ta đến sớm, chuẩn bị dây thừng cho tốt, chuẩn bị xuống vực.”
Nói xong lại đi đến bên người Liễu Trần, vỗ vỗ vai của hắn: “Liễu Không sư đệ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không có việc gì, ngươi không nên quá lo lắng.”
Liễu Trần che mặt thấp giọng khóc: “Trước đây ta luôn luôn khi dễ Liễu Không, nhưng hắn chưa bao giờ tính toán, hôm nay hắn gặp nạn, ta lại cái gì cũng không làm được, ta thẹn với Liễu Không a!”
Lưu sư huynh thở dài, lặng lẽ đi ra ngoài, chuyện này chỉ có thể để Liễu Trần ổn định lại, ai cũng không khuyên được.
Liễu Trần thẳng người lên, thật sâu hít một hơi, nhìn đáy vực hô lớn: “Liễu Không! Liễu Không! Liễu Không!”