Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 18 : Ta muốn ăn thịt
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
*thỉnh trong sáng:v
“Ngô... Đây là cái gì? Chua như thế!” Cảnh Dương vừa cắn một cái, toàn bộ đều phun ra.
“Núi này ngoại trừ quả dại, cũng không có thứ khác, ngươi ăn một chút đi.” Liễu Không cũng cắn theo một cái, đúng là có chút chua, bất quá cũng không có gì tốt hơn thứ này.
“Ta không ăn cái này.” Cảnh Dương cau mày trả quả dại vừa cắn mất một ngụm vào tay của Liễu Không.
“Ngươi chịu khó ăn một chút đi, ngươi cái gì cũng không ăn thì làm sao khôi phục thân thể a.” Liễu Không đi theo phía sau mông Cảnh Dương, không ngừng nói.
Cảnh Dương quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Ai nói ta không ăn, bất quá ta không ăn cái này.”
“Vậy ngươi...” Liễu Không còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Cảnh Dương khom người, nhặt lên một khối đá.
“Bá!” một tiếng ném vào bụi cỏ, ngay sau đó Cảnh Dương vỗ vỗ tay của mình, ném ánh mắt có chút đắc ý về phía Liễu Không.
Chỉ chốc lát, Cảnh Dương trở về trong tay lại có thêm một con thỏ.
“Ngươi ngươi... Ngươi...” Liễu Không trợn mắt hốc mồm chỉ vào Cảnh Dương, nửa ngày cũng không nói được lời nào.
“Ngươi cái gì ngươi, né ra, không thấy bản công... Bản tiểu thư muốn ăn thịt thỏ sao?!” Cảnh Dương ưỡn người, dùng vai hung hăng đụng vào vai của Liễu Không.
Liễu Không bị đụng một lúc sau mới phản ứng được Cảnh Dương muốn làm gì, lập tức vọt tới trước mặt nàng giang hai cánh tay ngăn trở, “Không được, ngươi không thể làm như vậy!”
“Ngươi ăn trái cây của ngươi, ta ăn thịt của ta, ngươi quản trời quản đất còn muốn quản trên đầu ta! Ngươi có tin ta đánh gãy răng ngươi hay không nha!” Cảnh Dương vươn tay kia ra, đưa ra nắm đấm thị uy với Liễu Không.
Liễu Không cấp bách lấy hai tay ôm đầu: “Ngươi muốn đánh thì đánh, dù sao ta không thể để cho ngươi ăn nó.”
Muốn đánh thì đánh? Cảnh Dương cười lạnh một tiếng: “Vậy ngươi ôm đầu kín như vậy làm chi?”
Liễu Không nuốt một ngụm nước bọt, bỏ tay xuống, rụt rè sợ hãi nhìn Cảnh Dương, nói thật ra nàng cũng có chút sợ, tuy rằng công phu của vị “cô nãi nãi” này không được tốt lắm, nhưng muốn đánh hay đâm mình thì vẫn dư sức.
“Ngươi xem nó cũng sắp khóc, ngươi còn nhẫn tâm ăn nó.”
“Con mắt nào của ngươi thấy nó khóc?” Cảnh Dương nhíu mày.
“Ánh mắt nó đều đỏ!” Liễu Không đưa tay chỉ ánh mắt của con thỏ. (trời ơi kute =)) mắt thỏ nào mà k đỏ:v)
Cảnh Dương dở khóc dở cười nhìn Liễu Không, “Ta xin ngươi, coi như là gạt người, cũng nên tìm một lý do có sức thuyết phục một chút, còn đỏ mắt! Ngươi đi tìm cho ta xem, ta cũng muốn kiến thức một chút, thỏ nhà ai mắt không đỏ!”
“Tránh ra!”
“Gọi ngươi xoay thì ngươi xoay đi, còn nhiều lời vô ích như vậy.”
Thấy Cảnh Dương nhíu mày, Liễu Không cũng không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.
Vừa xoay người sang chỗ khác, Cảnh Dương liền đưa tay áp lên cổ của nàng.
Liễu Không lại một lần nữa cảm thụ được ôn nhu kia chạm vào, trong lòng thụ sủng nhược kinh*, vừa muốn đứng lên mở miệng nói, đã cảm thấy gáy căng thẳng.
*được cưng chiều mà lo sợ
“ Nếu như ngươi còn nói nhảm lung tung, ta thực sự mặc kệ ngươi.” Thanh âm mềm mại.
Liễu Không đem lời sắp nói nuốt trở vào, thẳng cổ không dám nhúc nhích, nàng chỉ cảm thấy phía sau có một mùi hương thơm mát bay vào mũi của mình.
“Người lớn như thế, không thể cẩn thận một chút sao, còn đau không?” Cảnh Dương một bên trách cứ trứ một bên quan tâm.
“Không, không đau.” Liễu Không đàng hoàng trả lời.
“Nga, ta đây ngừng lại.” Vừa nói xong, Cảnh Dương thật sự để tay xuống.
Liễu Không chỉ cảm thấy trên cổ không còn, không xác định hỏi: “Không, không xoa nữa sao?”
Cảnh Dương oán trách liếc mắt nhìn người nọ “ Không phải ngươi không còn đau sao?”
“A? Nga, nga.” Nếu không phải e ngại Cảnh Dương đang ở trước mặt, Liễu Không đều muốn tát mình hai cái, miệng nhanh như vậy để làm chi! Không được xoa nữa a.
“Ha hả.” Cảnh Dương thấy bộ dáng Liễu Không như người câm ăn phải Hoàng liên, tạm thời nhịn không được bật cười.
Bất quá chỉ cười như thế, Liễu Không lại một lần nữa nhìn đến ngây người.
“Sao ngươi ngốc như vậy a!” Cảnh Dương đâm đâm cái đầu trọc của Liễu Không.
Liễu Không bị ngón tay của nàng đâm có chút nhột, gãi hai cái, sau đó cũng nghiêm chỉnh cười cười.
Nhìn mặt của Cảnh Dương, Liễu Không lại nghĩ tới sư phụ nói, không phải nói nữ nhân đều là Đại lão hổ sao? Nhưng người trước mắt này cũng không giống hổ a, chủ yếu là cũng không có con hổ nào xinh đẹp như vậy đi? Xem ra sư phụ nói cũng không phải tất cả đều đúng.
=======================================
Chương này dễ thương qá =))
Có hòa thượng nào sắc như Liễu Không k?:))