Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 20 : Bão đến rồi

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


“Cho nên ngươi không biết tại sao những người đó muốn truy sát ngươi?” Ánh mắt Liễu Không nhìn chằm chằm Cảnh Dương.



“Lúc đầu bọn họ chỉ muốn lấy ta để uy hiếp cha ta, về phần vì sao lúc sau lại muốn giết ta ta cũng không biết.” Nàng nhớ kỹ nam nhân “giọng nói như trống vỡ” kia cũng không có nói muốn giết mình, có lẽ nội bộ bọn hắn chia rẽ.



“Nói như vậy, cha ngươi cừu gia rất nhiều sao?”



Cảnh Dương nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, hoàng đế sẽ có nhiều cừu gia, đơn giản chính là loạn thần tặc tử, trong thiên hạ người muốn mưu nghịch phản quốc, nhất định là không ít.



“Không kém bao nhiêu đâu.”



Liễu Không nghe xong lời của nàng như có chút trầm mặc suy nghĩ, “Nga.”



Cảnh Dương nhướng mi nhìn về phía nàng: “Thế nào ngươi sợ? Hối hận cứu ta có đúng hay không?”



Liễu Không vội vã xua tay: “Không có, không có, người xuất gia lấy từ bi thành lý tưởng, tình huống lúc đó lại nguy cấp như vậy, Liễu Không ta tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu được.”



Thanh âm mềm mại nói: “Kỳ thực ngươi sợ cũng phải, ta không trách ngươi, việc có liên quan đến mạng sống, là ai cũng phải thận trọng, không làm được sẽ rơi đầu.”



“Ta thật không có sợ, càng thêm không có hối hận vì đã cứu ngươi, ta chỉ đang suy nghĩ, bọn họ lại muốn giết ngươi, nhất định sẽ không ngừng ở Long Sơn Nhai tìm ngươi, chúng ta vẫn đứng ở đây cũng không phải là biện pháp, phải tìm đường đi ra ngoài, chúng ta phải gọi viện binh.” Liễu Không sợ nàng không tin bản thân nên liều mạng giải thích nửa ngày.



“Ta cũng muốn đi ra ngoài, nhưng ở đây bốn phía đều như nhau, ngươi có thể phân rõ phương hướng sao?”



Liễu Không sờ sờ đầu, “Cũng phải, tìm đường thế nào, đó là một vấn đề a!”



“Ta xem nếu như chúng ta tiếp tục như thế này, không được vài ngày, không cần người khác truy sát, chúng ta cũng phải chết đói.” Cảnh Dương than thở, nhiều ngày sống như thế này, cả ngày phải dựa vào quả dại lót dạ, thân thể đều hữu khí vô lực.



“Ngươi đừng vội, ta nghĩ biện pháp một chút, nhất định có thể đi ra.” Liễu Không cúi đầu, liên tiếp nói, nàng biết Cảnh dương vì nàng là người xuất gia, nàng không thể ăn thịt nên mới phải nhịn đói cùng nàng.



Cảnh Dương đứng dậy, “Ngươi yên tâm ta sẽ không bắt tiểu động vật, càng sẽ không ăn thịt chúng.” Vỗ tay một cái, quay đầu không có hảo ý nhìn Liễu Không cười gian nói: “Bất quá, yếu là thịt của ngươi, ta ngược lại có thể suy nghĩ một chút.”



Lời này Cảnh Dương chỉ nói chơi, bất quá người nói vô tình, người nghe lại hữu ý. Liễu Không nháy vài cái mắt, đúng rồi! Tại sao mình không nghĩ đến, thịt động vật là thịt, thịt mình cũng là thịt, nếu đều giống nhau, vậy không phải đại biểu cho việc có thể dùng nó điền đầy bụng sao! Hiểu rõ vỗ vỗ đầu của mình, đi ra khỏi động.




“Không cười cũng đẹp.” Ngây ngốc lại nói thêm câu nữa.



Cảnh Dương khẽ cắn môi mỏng, oán trách nhìn nàng một cái, “Không biết xấu hổ!”



Liễu Không bị ba chữ này của Cảnh Dương kéo về thực tại, lúc này mới phản ứng được mình vừa làm cái gì, mặt xoát một cái biến thành màu gan heo.



Trong lòng nàng khẩn trương đến có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch, vừa rồi bản thân làm ẩu như thế, đâu còn có bộ dáng một người xuất gia nữa, căn bản là một đăng đồ tử* nha, Cảnh Dương sẽ nghĩ bản thân như thế nào a? Nếu nàng không để ý ta, vậy làm sao bây giờ a!



*kẻ phóng đãng



“Vừa...”



“Chúng ta...”



Hai người đồng thời mở miệng.



Cảnh Dương cúi đầu, mím môi mỏng: “Ngươi nói trước đi.”



“Cái kia, vừa rồi tiểu tăng nhất thời đầu óc mê muội, xin lỗi, ngươi đừng nóng giận.” Liễu Không đứng thẳng người, cũng không dám nhìn Cảnh Dương, hai cái níu lấy y phục, không biết làm sao.



Cảnh Dương ngẩn ra, thì ra hắn nghĩ như vậy, trong lòng chua xót khổ sở, lạnh nhạt nhìn hắn, nói: “Ngươi không có mê muội đầu óc, là ta, đi thôi.”



Nhìn bóng lưng Cảnh Dương rời đi, Liễu Không vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, liếm liếm đôi môi khô khốc, nàng nói không rõ vì sao, thời khắc này nàng cảm thấy đặc biệt khó chịu, không phải là thân thể, mà là trong lòng, thật giống như có một tảng đá lớn đầy ớt đè trên ngực, nâng lên không được, hạ xuống cũng không đi, cứ đè như vậy, vừa chua xót, vừa cay, vừa khổ, lại ê ẩm, bỗng chốc vành mắt đỏ bừng.



Nàng nhớ sư phụ cùng su huynh, nếu bọn họ ở đây, nhất định sẽ biết nàng bị gì.



Cảnh Dương vừa đi về phía trước vừa rơi nước mắt, đã sớm biết ngươi là hòa thượng, cho nên mặc dù có ý gì, cũng chỉ có thể nghĩ, nếu ngươi đã làm hòa thượng, nhưng vì cái gì phải tới trêu chọc ta, Liễu Không rốt cuộc ngươi đặt ta ở đâu!



Ngươi nói là ngươi đầu óc mê muội, như vậy thì ta cũng đầu óc mê muội, vẫn là Thu Bảo nói đúng, không quan tâm là ai, chỉ cần là nam nhân, sẽ không có ai tốt!