Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 21 : An năng biện ta là hùng thư

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


*chú thích phía dưới



“Vô Minh phương trượng, bên ngoài có một đám người của triều đình tới...” Tiểu hòa thượng còn chưa nói hết lời, Vệ Trường Phong liền mang theo bọn thị vệ xông vào, còn đả thương mấy tăng nhân không biết võ công.



“A di đà phật, phật môn là thanh tịnh nơi, thí chủ làm như vậy sẽ không sợ quấy rầy Phật tổ, phá hư công đức sao?” thanh âm Vô Minh không lớn, nhưng ánh mắt lại vững vàng bắt lấy Vệ Trường Phong, đủ lực để uy hiếp.



Bị loại ánh mắt này tạo áp lực, Vệ Trường Phong hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt của mình nhận lỗi với Vô Minh.



Chắp tay nói: “Tại hạ Vệ Trường Phong, thống lĩnh đại nội thị vệ triều đình.”



Vô Minh cũng không để ý tới Vệ Trường Phong, mà là đi tới trước mặt những tăng nhân mới vừa rồi bị đả thương, nắm cánh tay của hắn lên, đưa khớp xương về vị trí cũ.



“Ngươi lão hòa thượng này, đại nhân chúng ta nói chuyện với ngươi! Ngươi lại vô lễ như thế!” Dứt lời liền rút bội đao ở thắt lưng ra, hướng Vô Minh chém tới.



Vô Minh dư quang thoáng thấy hàn ảnh, lập tức vận tác nội lực, thân thể trong nháy mắt thẳng tắp, quanh thân phát tán ra khí lưu rất mạnh, mạnh mẽ chấn tên cầm đao kia văng ra xa.



May là Vệ Trường Phong tay mắt lanh lẹ, ở phía sau tiếp lấy hắn, làm giảm lại luồng khí xung kích, nếu không tên thị vệ này nhất định phải bị thương đến phổi.



“Vô Minh đại sư quả nhiên không giống bình thường, mới vừa rồi là tại hạ thất lễ, có nhiều chỗ bất kính, mong rằng đại sư bao dung.” Võ công của Vô Minh ở trên giang hồ chính là số một số hai, bằng không cũng không có khả năng làm trụ trì ở Long Sơn Tự nhiều năm như vậy, Vệ Trường Phong không dám tùy ý lỗ mãng nữa, một mực cung kính cúi người.



“Giới Sân, đỡ sư huynh ngươi về phòng đi.” Vô Minh phất tay áo, đưa người vào tay Giới Sân, lúc này mới quay đầu trả lời Vệ Trường Phong: “ Long Sơn Tự ta từ trước đến nay dữ thế vô tranh*, chuyện trong võ lâm đều rất ít nhúng tay, đối với triều đình càng không có quan hệ, đại nhân vừa tới lần đầu đã làm nhiễu loạn yên tĩnh nơi này, xin hỏi Long Sơn Tự làm sao đắc tội triều đình?”



*ko tranh với đời



Vệ Trường Phong nghe được trong giọng nói của Vô Minh không vui, hắn không muốn khiến sự tình trở nên tệ hại hơn, nếu muốn tìm được công chúa ở nơi địa hình phức tạp như Long Sơn Tự, bọn họ còn phải dựa vào đám hòa thượng này dẫn đường, “Thực không dám đấu diếm, lần này tại hạ tới là có việc muốn nhờ đại sư.”



Vô Minh khoát tay áo một cái: “Đại nhân khách khí, có cái gì cứ việc nói thẳng đi, người xuất gia không thích quanh co.”



Vệ Trường Phong giương mắt nhìn chung quanh, “Ở đây nhiều người lắm miệng, Vô Minh đại sư, có thể mượn một nơi để nói chuyện hay không?”



Vô Minh gật đầu: “Theo lão nạp đến đây.”



Hai người vào phòng của Vô Minh, cho tăng nhân lui hết, Vô Minh nhìn phía Vệ Trường Phong



“Đại nhân, hiện tại có thể nói.”



“Tiêm Nhu công chúa bị người cướp đi, ngay tại Long Sơn Tự.”




“Nghĩ không ra, Long Sơn Nhai dĩ nhiên có động thiên khác, bần tăng cũng là lần đầu tiên đến đây.” Lưu sư huynh nhìn phạm vi cùng vị trí phiến vực này, vô cùng kinh ngạc.



“Vậy hiện tại chúng ta phân công nhau làm việc đi, ngươi từ nơi này mà bắt đầu tìm, ta từ chổ kia, như vậy cũng có thể nhanh hơn một chút.” Vệ Trường Phong nói xong, mang theo thị vệ đi đường của mình.



Bọn người của Lưu sư huynh cũng lập tức xuất phát không dám trễ nãi.



Tuy nói là có chút hy vọng, thế nhưng hiện tại ai cũng không dám vui mừng quá sớm, dù sao đây hết thảy đều vẫn chỉ là mọi người đoán, rốt cuộc kết quả thế nào, ai cũng không thể biết trước.



Nhưng ở trong lòng Vệ Trường Phong vẫn hơi thở phào nhẹ nhõm, chí ít hiện tại hắn có phương hướng, không hề như trước muốn tìm nhưng có biết tìm ở đâu, hơn nữa hắn cùng Thu Bảo như nhau, bọn họ trước sau vẫn tin công chúa cát nhân tự có thiên tương, lão thiên gia sẽ phù hộ nàng.



=======================================



“Giọng nói bị vỡ” hung hăng đá người quỳ trên mặt đất một cước, nắm cổ áo hắn lên: “Vì sao ngươi không nghe lời của ta! Có phải ta nên phế ngươi, ngươi mới nghe lời của ta hay không!”



“Cha nuôi, Tư Nhi sai rồi!” Nam tử vẻ mặt đầy vết thương, ánh mắt kinh hoảng.



“Giọng nói bị vỡ” ném hắn nặng nề té xuống đất, nhìn hắn nôn ra một ngụm máu, nói: “Đây là dạy dỗ ngươi, sau này nhớ kỹ cho ta!”



“Chúa thượng, chúng ta phải rời Long Sơn Nhai, đám hòa thượng không biết chuyện gì xảy ra đi theo một tên của của triều đình đã bắt đầu xuống vực tìm người, nếu như tiếp tục như vậy, qua không được bao lâu, chúng ta sẽ bại lộ.” Một tên nam tử nói.



“Giọng nói bị vỡ” hung tợn trừng mắt tên vừa té xuống đất: “Đều là chuyện tốt ngươi làm!”



Quay đầu về phía nam tử vừa lên tiếng nói: “Tạm thời rời khỏi nơi này trước, tránh một đoạn thời gian đi, trong thời gian này ngươi toàn quyền phụ trách tất cả mọi chuyện.”



“Dạ, chúa thượng.”



Chờ “Giọng nói bị vỡ” đi, hắn có chút đắc ý nhìn về phía người té xuống đất, cười cười “Người đâu! Đưa Tư đại nhân ra ngoài sơn động cho ta, chúa thượng nói, muốn cho hắn hối lỗi thật tốt một phen.”



“Ngươi!” Nam tử té trên mặt đất lại nôn ra một ngụm máu, hất mấy tên tùy tùng ra, “Đừng đụng ta! Tự ta có thể đi.” Ôm ngực lảo đảo đi ra ngoài động.



Mộ Dung Cảnh Dương, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt ngươi trở lại! Đến lúc đó không riêng gì ngươi, ngay cả cha ngươi! Ta muốn đem các ngươi đều bầm thây vạn đoạn!



========================================



Sorry vì up muộn:(