Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 24 : Ngươi là công chúa?

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Vệ Trường Phong cố sức chớp mắt một cái, nhìn hai người ôm chặt, khẩn yếu nhất chính là hòa thượng này ngay cả ngoại sam cũng không có mặc, chỉ mặc một kiện trung y, đây cũng quá kỳ cục! Thảo nào lúc nãy thị vệ kia không chịu nói rõ, thì ra “quan hệ tốt” chính là ý này, bất quá hiển nhiên điều này đã vượt ra khỏi phạm vi quan hệ rất tốt, Vệ Trường Phong nhìn bọn thủ hạ một chút, hung hăng ho khan vài tiếng, có cái gì hay mà nhìn, nhìn nữa mạng nhỏ của các ngươi sẽ mất!



Vài tên thị vệ nhận thấy uy hiếp, tự nhiên là đang không có lá gan đi xem, dù sao bát quái và vân vân luôn luôn không quan trọng hơn tính mạng, toàn bộ đều thu hồi ánh mắt.



Vệ Trường Phong đi về phía trước, bất quá rất đáng tiếc hai người vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, mãi đến khi Vệ Trường Phong đi tới trước mặt, bọn họ vẫn còn chưa phát hiện.



Bất đắc dĩ, Vệ Trường Phong cúi người, chấp tay lên, lên giọng nói: “Vi thần cứu giá chậm trễ, mong công chúa điện hạ thứ tội.”



Giọng nam trầm thấp, gọi hồn Liễu Không về, căn bản không có nghe thấy hắn nói cái gì, bản thân chỉ lo kéo Cảnh Dương hộ ở phía sau.



“Ta chết cũng sẽ không cho ngươi mang nàng đi!” To tiếng rống lên một câu.



Vệ Trường Phong trước sau không nghĩ ra, đây là Trình Giảo Kim* ở đâu tới? Không biết làm sao ngẩng đầu liếc mắt nhìn công chúa điện hạ, ngài nói gì đi a!



*Trình Giảo Kim (tra google): nhân vật được xem như chuyên đi phá chuyện tốt của người khác



Cảnh Dương không cần nhìn người, chỉ nghe thanh âm thì biết người nọ là Vệ Trường Phong, trước đây đã gặp qua ở thư phòng của phụ hoàng.



Vươn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà kéo kéo tay áo của Liễu Không.



Liễu Không tưởng Cảnh Dương sợ, nắm tay nàng, nghiêng đầu nói: “Đừng sợ, ta ở đây với ngươi.” Lại quay về phía Vệ Trường Phong, ánh mắt cương nghị không gì sánh được “Cùng lắm thì cá chết lưới rách!”



Hiện tại Vệ Trường Phong đứng cũng không được, đi cũng không được, nhìn ý của công chúa thì phải tiếp tục giả vờ câm điếc?



Cúi đầu thấp giọng nói: “Tội thần Vệ Trường Phong, khấu kiến công chúa điện hạ.” Âm cuối còn chưa hạ xuống, người trước hết đã quỳ xuống.



Liễu Không trợn mắt hốc mồm nhìn nam tử dập đầu quỳ trên mặt đất, bỗng chốc nói không nên lời, ngơ ngác quay sang nhìn phía Cảnh Dương: “Ngươi? Ngươi?”



“Liễu Không sư đệ!” Cầm đầu chạy tới chính là Lưu sư huynh.




“Ngươi đi làm gì! Trở về!” Tuy rằng Cảnh Dương không biết Thu Bảo đoán được bao nhiêu, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần, nếu không thì không thể cứ tùy tiện lao ra cửa như vậy.



Thu Bảo đỏ mắt “Ta đi tìm tên hỗn đản kia!”



Cảnh Dương kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng lại, đặt ở lòng bàn tay vuốt ve, “Ngươi đi tìm hắn, sau đó thì sao? Ngươi muốn nói gì với hắn?”



“Ta, ta...” Thu Bảo cắn trở môi đã trắng bệt, đúng vậy, nói cái gì đây? Nói như thế nào cũng sẽ hủy danh tiết của công chúa.



“ Cứ tính như vậy?!” Nếu thật như vậy thì quên đi, quá tiện nghi cho tên kia!



Cảnh Dương lôi kéo Cảnh Dương một lần nữa đi trở về bên giường, ngồi xuống, vuốt ve mặt của nàng “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hắn, hắn không có khi dễ ta.” Lúc nói câu này, Cảnh Dương không dám nhìn ánh mắt của Thu Bảo, rất sợ nàng nhìn ra cái gì.



“...” Tại sao muốn chiêu làm phò mã chứ? Thu Bảo không hiểu nhìn về phía Cảnh Dương.



Cảnh Dương quay đầu, chống lại ánh mắt của Thu Bảo, còn nói thêm: “Cho dù hắn không có khi dễ ta, ta cũng đã không bỏ được hắn, phức tạp trong này, không có biện pháp nói rõ, nhưng hắn nhất định phải làm phò mã của ta!”



Thu Bảo than ngồi ở trên giường, “Nhưng hắn là hòa thượng a? Cái này, cái này, sao hoàng thượng có thể đồng ý?”



Người nọ cũng đã nói lời giống vậy, Cảnh Dương lắc đầu, vén một lọn tóc ra phía sau tai, “Hòa thượng thì sao, xuất gia hoàn tục, đây là đại sự gì?”



Thu Bảo nhìn bộ dạng này của Cảnh Dương, đừng nói là khuyên, coi như là thiên quân vạn mã cũng không kéo về được! Thở dài nói: “Thu Bảo đều nghe công chúa, công chúa muốn Thu Bảo làm như thế nào, Thu Bảo liền làm như thế đó, chỉ là việc này nghìn vạn lần không thể để cho người thứ ba biết, bằng không nếu như truyền đến tai của hoàng thượng, vậy coi như xảy ra đại sự.” Vừa nói vừa còn làm hành động cắt cổ.



Đương nhiên Cảnh Dương cũng biết đây là đại sự mất đầu, phụ hoàng không thể để nàng ở cùng với một hòa thượng, bất quá mình cũng không có khả năng để cho Liễu Không đi chịu chết, đây là trận chiến nhất định phải thắng, vì Liễu Không, càng vì mình!



=====================================



Chưa kịp beta. Sai chính tả nhắc dùm mình