Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 25 : Nàng chỉ thích xú hòa thượng

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


“Sư phụ, ngài tìm con?” Sau khi Liễu Không thu thập xong đã thay đổi một thân xiêm y sạch sẻ.



“Vào đi.” Vô Minh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền ngồi thiện.



Liễu Không cũng ngồi xếp bằng, tuy rằng cũng không phải là lần đầu ngồi đối diện với sư phụ, theo lý thuyết đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay có vẻ Liễu Không rất bất an.



“Bồi vi sư đánh ván cờ đi, con cầm quân đen đi trước.”



“Dạ, sư phụ.”



Liễu Không đối với cờ vây cũng không quá thành thạo, thường ngày cũng chỉ cùng các sư huynh vui vẻ đánh vài ván, nhưng không thể nào trở thành đối thủ với Vô Minh, mới vừa đi vài bước, đã bị đoàn đoàn vây khốn.



“Sư phụ, đệ tử thua.” Liễu Không thả quân cờ trong tay vào hộp.



Vô Minh vuốt vuốt râu “Bình thường con cũng có thể đi hơn mười nước mới có thể chịu thua, tại sao hôm nay lại không thể?”



“Đệ tử ngu dốt, không hiểu ý sư phụ.”



“Con có tâm sự.” Vô Minh nhặt lên một quân cờ lúc nãy Liễu Không hạ xuống, lại thay đổi nơi hạ cờ, nhìn Liễu Không nói: “Lúc trước con luôn hạ cờ ở chỗ này, hôm nay tâm trạng hoảng hốt đánh sai vị trí, sai một bước thì tất cả đều sai.”



Liễu Không mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Vô Minh, sai một bước thì tất cả đều sai, có phải sư phụ đang nhắc nhở mình cái gì không? Nhưng nhân sinh cũng không phải ván cờ, làm sao có thể dùng những ô vuông cố định để kiểm soát.



Vô Minh dùng khẩu khí từ ái sâu xa: “Năm ấy lúc con vừa vào tự chỉ lớn một chút, các sư huynh đệ cũng rất thương con, có cái gì tốt đều cho con.” Vô Minh đưa tay ra dấu “Chỉ chớp mắt lại lớn như vậy, vi sư cũng đã già rồi.”



Liễu Không cúi đầu, trong mắt ngấn lệ, tình cảnh ngày xưa nhất nhất hiện lên “Sư phụ chính là phụ mẫu ruột của Liễu Không, nếu như năm đó không có sư phụ, cũng sẽ không có Liễu Không hôm nay.”




“Công chúa gọi ngươi vào.”



Liễu Không thụ sủng nhược kinh vươn cổ nhìn vào phòng, vừa muốn nhấc chân, đã bị Thu Bảo cắt đứt.



“Một hồi, cẩn thận một chút cho ta, nếu như ngươi dám khi dễ công chúa nhà ta nữa, Thu Bảo ta sẽ không tha cho ngươi!” Nói xong mới nghiêng người sang, chừa đường cho Liễu Không.



Liễu Không cúi đầu, không dám nhìn nàng, trong miệng càng không ngừng nói biết.



Thu Bảo đóng kỹ cửa, liền canh giữ ở bên ngoài.



Phòng ở Thiên viện vốn cũng không lớn, đi chưa được mấy bước đã đến trước mặt người kia.



“Bần tăng tham kiến công chúa điện hạ.” Liễu Không dứt lời tính quỳ xuống.



“Ngươi dám!” Cảnh Dương suy nghĩ vô số loại tình cảnh các nàng gặp lại, nhưng duy chỉ có không nghĩ đến người này lại muốn quỳ với nàng.



Liễu Không một chân cũng chưa kịp cong, đã bị nữ âm chói tai làm dừng lại, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn nhau.



“Ngẩng đầu.” Cảnh Dương cắn răng.



“Tiểu tăng không dám.”



Cảnh Dương chán nản, hít hai ngụm lãnh khí, tay cũng níu vạt áo thật chặc, nàng thật hận, hận không thể thiên đao vạn quả người trước mắt này, làm như vậy mới khiến nàng hả giận, nhưng người nọ là Liễu Không a, làm sao nàng có thể hạ thủ được, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, đành chịu nhìn người trước mắt này, chua xót nói: “Rốt cuộc ta phải làm gì ngươi đây a?”