Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 26 : Thưởng cho ngươi một nụ hôn

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Thanh âm cúi đầu khóc nức nở, khiến Liễu Không không còn biện pháp giả câm vờ điếc, ngẩng đầu thì đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt lê hoa đái vũ.



“Sao hiện tại ngươi lại trở nên nhẫn tâm như thế, lẽ nào lại bởi vì thânphận công chúa của ta, cho nên ngươi lại đối xử với ta như thế?” Cảnh Dương lau nước mắt chất vấn “tên bạc tình” trước mắt.



Liễu Không vừa thấy nàng khóc thì trong lòng vô cùng khó chịu, vô thức muốn hống nàng, vừa nhấc chân muốn đi đến cạnh nàng nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, quay đầu đi không nhìn đến nàng, nhẫn tâm nói: “ Mộ Dung thí chủ nói quá lời, ngươi là công chúa, ta là một hòa thượng làm sao có thể sánh với ngươi.”



Cảnh Dương lúc này như bị người ta hung hăng đâm một dao vào tim, đau đến nàng không thể động “Ta hỏi ngươi, lời ngươi đã nói tại Long Sơn Nhai còn tính không?”



Liễu Không cố ý xem nhẹ ánh mắt bi thương của Cảnh Dương, lắc đầu nói: “Đương nhiên nhớ rõ, bất quá đó là nói với Cảnh Dương.” Thẳng đứng dậy, lại nhìn phía Cảnh Dương “Liễu Không chưa bao giờ hứa hẹn bất luận cái gì với công chúa điện hạ.”



“Ngươi hỗn đản!” Cảnh Dương đứng lên bước nhanh đến bên cạnh nàng, nổi giận nói: “Cái gì Cảnh Dương, cái gì công chúa điện hạ, đều là ngươi mượn cớ, hiện tại ngươi căn bản đã đổi ý rồi! Tên phiến tử*, ngươi lừa ta thật thảm!” Vừa nói vừa vươn tay đánh Liễu Không.



*kẻ lừa gạt, nói dối



Nhưng lần này Liễu Không cũng không như trước đây bình tĩnh đứng cho nàng đánh, vươn tay chặn quả đấm của Cảnh Dương, nắm cổ tay nàng, mắt nhìn thẳng nàng “Ta không có đổi ý, chỉ là, ta trăm triệu không nghĩ tới ngươi lại là công chúa.” Lại nghĩ đến thân phận của mình, Liễu Không cười khổ, ta lại có tư cách gì trách ngươi chứ, người không thành thật nhất chính là ta.



Cảnh Dương cũng không biết người này sẽ có khí lực lớn như vậy, bản thân bị nắm lấy cổ tay không thể giãy dụa, mở to hai mắt trừng nàng, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, từng giọt rơi trên ống tay áo của Liễu Không, từ một giọt động thành một mảng lớn.



Liễu Không kinh ngạc nhìn nước mắt rơi xuống tay áo mình, lòng của nàng lại ẩn ẩn đau, ý thức được mình căn bản không có cách nào nhìn Cảnh Dương khóc như vậy, đôi mắt xinh đẹp như thế suốt ngày chỉ biết rơi lệ thì thật không đáng, vô thức liền buông lỏng tay cầm chặt cổ tay của Cảnh Dương, thầm nghĩ muốn lau nước mắt cho nàng.



Vừa buông lỏng, muốn lau nước mắt cho nàng, chỉ thấy người đang khóc trước mắt lại cúi đầu phủ lên bả vai của mình, sau đó là một trận đau nhức.


Ổn định thanh âm quay ra phía ngoài cửa nói: “Mang vào đi.”



Thu Bảo vừa vào phòng, sắc mặt bất thiện nhìn Liễu Không, lúc để cơm chay xuống đi ra ngoài, còn thừa dịp Cảnh Dương không chú ý giơ nắm đấm lên với Liễu Không, Liễu Không sợ đến lập tức rục cổ, người cũng không tự giác lùi lại mấy bước.



“Ngươi làm sao vậy?” Cảnh Dương không phát hiện mờ ám giữa hai người, chỉ là có chút kỳ quái nhìn Liễu Không.



“Không, không sao, ngươi mau ăn đi.” Liễu Không lắc đầu vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện, nhìn cơm nước trên bàn lại nói: “Cơm chay trong tự đều là như vậy, không có thức ăn mặn, phỏng chừng ngươi ăn không quen, bất quá cũng tốt hơn dã quả trong núi, ngươi ăn một chút đi.” Dứt lời đã đưa đôi đũa cho nàng.



Cảnh Dương tiếp nhận đũa cũng không trực tiếp ăn, mà là kéo Liễu Không qua trước bàn cơm, nhìn nàng nói: “Ngày mai ngươi gặp sư phụ nói muốn hoàn tục, sau đó chúng ta cùng nhau xuống núi.”



Liễu Không có chút kinh ngạc “Gấp như thế a?”



“Thế nào? Ngươi lại đổi ý nữa sao” Cảnh Dương bỏ đôi đũa qua một bên, mở to hai mắt trừng nàng.



Liễu Không vội vã xua tay nói: “Không phải, ngươi xem ngươi lại nghĩ đi đâu rồi, ngày mai ta đi nói với sư phụ, ngươi đừng nóng giận, ăn cơm trước.”



Lúc này Cảnh Dương mới lộ ra khuôn mặt tươi cười “Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi, đây là thưởng cho ngươi.” Vừa nói xong, liền in dấu môi son ở trên trán Liễu Không.



Liễu Không chỉ cảm thấy trên trán một phen mềm mại, không cần ngẩng đầu cũng biết đây là cái gì, ngay cả phản ứng gì cũng quên mất, đần độn vui sướng nhìn Cảnh Dương.



Còn Cảnh Dương thì vẻ mặt đỏ bừng, nhìn tên chẳng biết xấu hổ này, trong lòng thầm mắng: Thực sự là một kẻ ngôc, suốt ngày chỉ biết cười ngốc a!