Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 35 : Nụ hôn đầu
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Editor: Chuột Christance
Beta: Wall
======================================
“Ngươi muốn làm gì?” Cảnh Dương thấy thân thể của Liễu Không đột nhiên gượng dậy, còn kéo tay của mình qua, nhất thời không hiểu được hỏi.
Hơn nữa người của Liễu Không đều dựa vào người của Cảnh Dương, vươn hai ngón tay của mình cầm lấy cổ tay của Cảnh Dương nói:
“Đừng nhúc nhích, để ta xem mạch cho ngươi! Hôm nay ngươi có uống thuốc không?”
Lúc này Cảnh Dương mới chợt hiểu, hóa ra hắn vẫn đến nhớ sức khỏe của mình. một dòng nước ấm từ ngực xong thẳng lên mắt, tất cả đều hóa thành một giọt nước mắt.
“Ngươi thực sự là oan gia của ta! Kiếp trước, rốt cuộc ta đã thiếu ngươi bao nhiêu? Đến kiếp này, ngươi muốn bắt ta trả nợ thế nào mới đủ?” Cảnh Dương thự sự là hận người trước mắt, bản thân bị thương đã muốn thành như vậy mà còn đi bắt mạch cho nàng?
“Sao ngươi lại khóc?” Liễu Không quay đầu lại hỏi Cảnh Dương, đột nhiên che ngực mình “Ai nha” Một tiếng.
“Ngươi làm sao vậy?” Cảnh Dương thấy Liễu Không như vậy đều sợ đến môi trắng bệch, nghĩ vết thương của Liễu Không lại bị động đến nên lo lắng nói: “Ngươi ở đây chờ ta, ta đi gọi người đến!”
“Không cần gọi người tới, ta không sao!” Liễu Không kéo tay Cảnh Dương lại, khẽ vuốt ngón tay mảnh khảnh của nàng “Ngươi lấy cho ta một chén nước là tốt rồi, ta có hơi khát!”
Cảnh Dương vẫn còn lo lắng nhìn Liễu Không hỏi lại:
“Ngươi thực sự không cần gọi người đến sao?”
Liễu Không nghe vậy chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu trả lời: “Thật sự không cần!”
“Vậy để ta đi lấy nước cho ngươi uống, nếu có gì khó chịu trong người phải nói cho ta biết, nghìn vạn lần đừng cố chống đỡ!” Dứt lời, Cảnh Dương đỡ lấy Liễu Không, chèn gối đầu vào sau lưng nàng, để nàng dựa vào.
“Sao không uống nhiều một chút?”
Liễu Không cũng không phải thực sự khó chiu, cũng không muốn uống nước. Nàng chỉ nhìn thấy Cảnh Dương khóc, không biết nên làm cái gì mà thôi! Uống được hai ngụm xong liền quay đầu đi, không uống nữa.
“Có khó chịu ở đâu không?” Cảnh Dương là lần đầu tiên giúp người ta uống nước, nước đều tràn xuống cổ Liễu Không.
“Đây là cái gì?” Liễu Không vươn tay vuốt khẽ vệt hồng bên cạnh nơi khóe môi của Cảnh Dương.
“Ngứa!” Liễu Không ôm lấy chăn, có chút vô tội giật giật cằm mình.
“Không cho phép nhúc nhích! Ta vẫn còn chưa chơi đủ!” Cảnh Dương thấy Liễu Không nhúc nhích liền giữ đầu của nàng không cho nàng lộn xộn, sau đó lại cười rất xấu xa nói: “Ngứa sao? Ta đây sẽ không làm ngươi ngứa nữa!”
“Ách!”
Cảnh Dương chợt vươn đầu lưỡi của mình, liếm liếm cằm Liễu không.
“Còn ngứa không?” Cảnh Dương nâng cằm Liễu Không, mơ hồ không rõ hỏi.
Cái này mang đến vô cùng kích thích cho Liễu Không, nàng không muốn cũng không để Cảnh Dương ngừng lại, vươn cằm lên, đưa đến gần miệng của Cảnh Dương “Ngứa, ngứa, rất ngứa!”
Tiếng cười vang lên, đôi môi mỏng mang âm thanh êm dịu khẽ mắng “Sắc quỷ!”
Vừa dứt lời, Cảnh Dương lại vưỡn đầu lưỡi ra liếm liếm.
Dần dần, tiếng thở dốc Liễu Không ngày càng nặng, chăn trong tay cũng bị Liễu Không nắm đến không còn hình dạng. Kích thích ở cằm sớm đã không thể thỏa mãn Liễu Không, nàng muốn nhiều hơn nữa, thân thể cũng vì vậy mà không ngừng giãy dụa.
“Ngươi làm sao vậy?” Cảm giác thân thể Liễu Không không ngừng giãy dụa làm Cảnh Dương có chút bất mãn, rời khỏi cằm của người trong lòng, bĩu môi nhìn Liễu Không.
Liễu Không không giải thích gì với Cảnh Dương, đột nhiên nắm lấy vai của Cảnh Dương, lập tức dán miệng mình đến.
“Ngô ~!” Cảnh Dương mở to hai mắt vô cùng kinh ngạc nhìn hình ảnh Liễu Không phóng đại trước mắt.
Liễu Không còn nhớ rõ vị yên chi kia, tìm kiếm hương hoa hồng liều mạng mút lấy.
Thân thể Cảnh Dương dần dần thả lỏng, vốn bản thân cũng muốn cho hắn, bất quá chưa kịp làm đã bị hắn đoạt trước, đỡ cho bản thân mình cảm thấy khó xử.
Tay Liễu Không nắm lấy vai Cảnh Dương càng ngày càng gấp gáp, hơi thở cũng ngày càng mãnh liệt, đơn thuần hôn môi khiến Liễu Không có chút khó chịu, nhưng lúc này lại không biết đi sâu vào thế nào, đành phải tiếp tục những động tác trước đó.
Tuy rằng liễu không nóng lòng, nhưng trong thô lỗ lại không mất tia ôn nhu, một chút cũng không làm Cảnh Dương cảm thấy không thoải mái, ngược lại Cảnh Dương lại đau lòng Liễu Không trên người còn thương tích, sợ nàng quá mức cố sức, lại động đến vết thương, vì vậy muốn làm cho nàng dừng lại, bất quá nàng đang hưởng thụ một ít thân thiết hiện tại, ngược lại khiến hai người từng bước gần nhau hơn.
Cảnh Dương thật vất vả đợi được Liễu Không thả lỏng một chút, muốn mở miệng kêu nàng chậm một chút nhưng vừa mở miệng thì Cảnh Dương đã cảm thấy được một vật gì đó như một con cá nhỏ chui vào, không ngừng xông loạn trong miệng của mình, đến khi cái kia đụng đến đầu lưỡi của mình, Cảnh Dương mới biết nó là cái gì.
Đây là đúng là đầu lưỡi của liễu không!