Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 36 :

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Editor: Chuột Christance



Beta: Wall



“Ngô, Liễu Không... ân!” Đầu lưỡi Cảnh Dương bị lưỡi Liễu không gắt gao quấn lấy. Một lúc sau, nàng dần cảm thấy, đầu lưỡi người này quả thực dài, đều sắp càng quét đến cổ họng nàng.



Liễu Không thấy nàng còn có thể kêu tên mình, nghĩ rằng nàng không chuyên tâm, phải bị phạt. Vì vậy, Liễu Không lại càng ra sức hôn lấy, quấn lấy nàng. Nàng từ trước đến nay cũng không biết, nguyên lai, hôn môi như thế này chính là một chuyện tốt đẹp đến vậy. Đầu lưỡi của Cảnh Dương vô cùng mềm mại, hơn n ữa nước bọt trong miệng nàng đều mang theo một cổ hương vị ngọt ngào làm cho Liễu Không không thể cưỡng lại được.



Cả hai hôn môi, triền miên một hồi, thẳng cho đến khi Liễu Không không thở nổi nữa mới bằng lòng rời ra, lúc hai người tách ra, ở giữa còn kéo ra một sợi chỉ bạc.



Cảnh Dương chôn khuôn mặt đỏ bừng của nàng trên vai Liễu Không, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Tuy rằng trên mặt vẫn còn rất là rụt rè nhưng thân thể sớm đã nhũn thành một bãi nước, trong lòng như rót mật.



Liễu Không thấy nàng vẫn không chịu ngẩng đầu, cho rằng nàng còn chưa ổn định hơi thở, liền nhẹ giọng hỏi:



“Khá hơn chút nào không?”



Cảnh Dương vẫn còn rất xấu hổ, nghe Liễu Không vừa hỏi như vậy lại càng như tiểu nữ nhân nhà người ta không chịu ngẩng đầu, cáu giận nói: “Hư hỏng!” vươn phấn quyền nhéo cánh tay của Liễu Không một chút, thể hiện uy vũ.



Cánh tay nhàn nhạt cảm thấy đau đớn, được rồi, đối với Liễu Không mà nói cũng không tính cái gì. Vừa rồi lúc mình ăn miệng nàng, Cảnh Dương còn không ngừng hừ ra tiếng, tư vị đó cực kỳ thích ý! Hiện tại lại tâm viên ý mã.*



*hình dung tim đập thình thịch không khống chế được.



“Dương, ngươi ngẩng đầu lên đi!”



“Không” Cảnh Dương dán mặt vào cổ nàng, chính là không chịu ngẩng đầu lên.



“Ngươi trước ngẩng đầu lên, ta có lời muốn nói với ngươi!”



“Không!”



Quỷ mới tin ngươi! Có cái gì thì nói, hay là lại muốn làm chuyện xấu mới đúng!



“Ta... ta, ngực của ta đau!”



“Ngươi đừng hù ta, vừa rồi sao không thấy ngươi đau? Cố tình hiện tại lại bắt đầu đau?”



Liễu Không hiện tại lòng nóng như lửa đốt, tiểu bạch thỏ mềm mềm trước mắt, tư vị chỉ được nhìn mà không được, thật là không dễ chịu a!



“Ta thật sự đau, vừa rồi hình như dùng quá sức, có chút đau sốc hông!”




“Cái này ta cũng không biết!”



Hai người câu được câu không mà trò chuyện, lúc ngẩng đầu thì trời đã đầy sao.



“Thật xinh đẹp a~!” Thu Bảo nhịn không được cảm thán.



“Việt Dương không có sao?” Chỉ là một ít sao mà thôi, không cần phản ứng lớn như vậy đi?



“Có nhưng mà không nhiều như nơi này, cũng không xinh đẹp như vậy!”



Liễu Trần gật đầu, lại hỏi: “Vậy Việt Dương thành tốt không?”



Thu Bảo quay sang nhìn Liễu Trần cười cười nói “Địa phương tốt!” Lòng người phức tạp.



Nghe Thu Bảo nói như vậy Liễu Trần liền mở miệng cười cười “Vậy là tốt rồi, sư đệ khẳng định sẽ rất thích!”



Thu Bảo nhìn Liễu Trần, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu như có thể nàng thực sự hy vọng Liễu Không cùng Liễu Trần có thể cách xa thế giới ngoài kia một chút, nên biết nơi càng phồn hoa, nhân tâm lại càng phức tạp, âm mưu lại càng tràn lan, bọn họ tâm tư đơn thuần như vậy ở lại Long Sơn Tự là tốt nhất, chí ít có thể vĩnh viễn trong sạch.



“Các ngươi đang nói chuyện cái gì? Cười vui vẻ như thế.” Thanh âm của Cảnh Dương từ phía sau vang lên.



Liễu Trần cười đến vui vẻ, thấy công chúa tới, lập tức ngậm miệng.



Cảnh Dương ngược lại không có bao nhiêu câu nệ, cười cười với Liễu Trần, nói: “Liễu Không đã ngủ, ba ngày sau, chúng ta sẽ chuẩn bị hạ sơn, đã nhiều ngày làm phiền Liễu Trần sư huynh.”



“Đâu có, Liễu Không là thân sư đệ của ta, cho dù hắn hoàn tục, cũng sẽ là thân đệ đệ của ta, chiếu cố hắn là đương nhiên.”



Cảnh Dương gật đầu “Vậy đa tạ Liễu Trần sư huynh, ta về trước, ngày mai ta sẽ tới nữa.”



Liễu Trần tiễn Cảnh Dương cùng Thu Bảo xong, vừa vào phòng, xông vào mũi chính là một trận hương khí hoa hồng nhàn nhạt, nhìn Liễu Không đang nằm trên giường, ngủ thật say.



Cởi giầy ném qua một bên, trong miệng cằn nhằn “Phòng này cũng quá thơm rồi đi, để hai chân đầy mồ hôi của Liễu Trần ta xông mùi lại thì tốt hơn!”



Buổi chiều sau khi rửa mặt chải đầu, Cảnh Dương nhìn gương, thấy được đôi môi sưng không chịu nổi của mình, nhất thời trên mặt ửng đỏ, một hồi không lên tiếng, tâm tư lại bay về thời khắc ngọt ngào triền miên cùng Liễu Không.



“Sau này mỗi ngày ta đều phải hôn ngươi như thế!”



“Vậy sau này mỗi ngày đều cho ngươi hôn như thế!”