Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 37 : Nguyện đắc nhất nhân tâm

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


“Sư phụ, Liễu Không tới là để cáo từ.” Cúi đầu quỳ gối trong thiền phòng của Vô Minh “Liễu Không uổng phí sự dạy bảo của sư phụ.”



“Mà thôi, tất cả đều là mệnh, hôm nay ngươi phải đi thì đi đi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt.” Thanh âm của Vô Minh vẫn bình tĩnh như trước, nghe không ra bất luận vui buồn gì “Ngươi đi đi.”



“Dạ sư phụ, đệ tử đã biết.” Đây là lần cuối cùng Liễu Không xưng mình là đệ tử, cũng là lần cuối cùng quỳ gối trước mặt Vô Minh, càng là lần cuối cùng khấu tạ nhiều năm dưỡng dục chi ân, sau ba cái dập đầu, tất cả chuyện cũ trước kia đều qua, từ lúc này nàng cũng được xem là như là một trong muôn nghìn con người bên ngoài kia.



“Sư đệ a, nếu như sau này bị ủy khuất, ngươi hãy viết thư cho sư huynh, tuy rằng không thể ra mặt dùm ngươi, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn ngươi phải chịu đựng một mình.” Liễu Trần không nỡ lôi kéo tay của Liễu Không, vừa nói vừa lau nước mắt “Ngươi tới Việt Dương thành sẽ không thể ăn rau xanh đậu hủ nữa, nếu sớm biết ngươi phải đi, trước đây ta sẽ không đoạt của ngươi.”



Liễu Không cũng càng không ngừng rơi nước mắt, lôi kéo nói “Sư huynh ta sẽ thường viết thư cho ngươi, ngươi đừng khóc, trong lòng Liễu Không rất khó chịu a!”



Sư huynh đệ hai người ôm cùng một chỗ, khóc thành một đoàn, sắp chia tay là lúc hiểu rõ thân tình trân quý.



“Liễu Không, chúng ta phải đi.” Cảnh Dương đi tới bên cạnh Liễu Không, kéo kéo tay áo của nàng, thấp giọng nói.



Cảnh Dương thực sự không đành lòng cắt đứt bọn họ nói lời từ biệt, nhưng thời gian không đợi người, hiện tại đã trễ, nếu còn kéo dài, chỉ sợ trời tối còn chưa thể hạ sơn.



“Ai!” Liễu Trần dùng sức chớp mắt vài cái, ổn định hơi thở nói: “Được, hai huynh đệ ta cứ như vậy đi, dù sao ngươi cũng phải nhớ kỹ, lúc nào ngươi cũng còn có một người sư huynh này!”



“Sư huynh, Liễu Không sẽ mỗi ngày nhớ ngươi!”



Liễu Trần khoát tay áo nói: “Không nói nữa, nói thêm gì nữa, hôm nay ngươi sẽ không đi được, mau mau lên xe ngựa đi.”



Liễu Trần nhìn theo đoàn người Liễu Không ly khai, đứng lặng tại chỗ thật lâu.



“Liễu Trần sư huynh, bọn họ đã đi xa rồi, ngươi đừng thương tâm nữa.” Văn sư đệ đứng một bên, móc ra một khối khăn tay màu trắng đưa cho Liễu Trần.



“Ngươi biết cái gì, Liễu Không hắn chưa từng ly khai ta, đột nhiên ly khai như thế, trong lòng ta khổ sở, vắng vẻ, khó chịu a!” Cầm lấy khăn tay dùng sức lau mũi.



Văn sư đệ nhếch miệng hấp một ngụm lãnh khí, đó là khăn tay ta mới mua a! Ta cho ngươi lau nước mắt, chứ không phải để lau mũi!



“Cái khăn này không tệ, ta thu, coi như là an ủi tâm linh yếu đuối của ta một chút, đa tạ Văn sư đệ!” Nói xong cũng không nhìn sắc mặt đối phương, rất tự giác lấy khăn tay bỏ vào trong ngực, liền rời đi.




“Trên đời này nào có nương tử không để cho tướng công hôn môi đâu” Liễu Không cau mày “Chuyện khác ta đều có thể nghe lời ngươi, chỉ cái này là không được, hơn nữa, không phải chính ngươi cũng nói, sau này cái gì cũng cho ta sau, không được chơi xấu!”



“Ngươi!” Cảnh Dương đỏ mặt, người này sao cái gì cũng dám nói “Sắc lang!”



“Đối với ngươi không tính sắc, cái này gọi là thích, không lẽ ngươi muốn ta cùng người khác như vậy mới được a?”



“Ngươi dám!” Cảnh Dương lập tức xoay người lại trừng nàng “Ngươi thử nhìn người khác xem!” Ta sẽ móc mắt ngươi xuống!



Liễu Không thấy thế thì cong môi, cười hì hì nâng cằm Cảnh Dương “Không dám không dám, ta chỉ muốn một mình ngươi!”



Cảnh Dương thích nghe nàng nói tình thoạt, tuy rằng rất xấu hổ, thế nhưng cũng rất hài lòng.



Xoay người lại, chính diện nhìn Liễu Không, ôm lấy cổ nàng, ghé vào hõm vai của nàng “Thật mệt, mấy đêm nay đều không ngủ được, toàn bộ đều do ngươi!”



Liễu Không nhíu mày, tại ta? Vì sao a?



“Vừa nhắm mắt lại, trong mộng đều là ngươi, mở mắt, nghĩ đến cũng đều là ngươi, ngươi nói, có thể không phải vì ngươi sao?”



Thì ra là thế a! Liễu Không xấu hổ cười cười, ôm sát thắt lưng của nàng nói: “Đúng là tại ta.”



“Vốn là lỗi của ngươi.” Cảnh Dương nhẹ giọng lầm bầm một chút.



Tay Liễu Không vỗ nhẹ sau lưng của nàng, ôn nhu nói: “Vậy hiện giờ ngủ đi, ta ở đây hống ngươi ngủ.”



Chẳng được bao lâu, Cảnh Dương đã vào mộng đẹp, nàng biết Liễu Không đang bên cạnh nàng, nhưng nàng không biết chính là, Liễu Không lần thứ hai nhẹ nhàng hôn nàng, khi thì hôn vành tai, khi thì hôn tóc, khi thì hôn tóc mai.



Chỉ nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly!*



*Nguyện có được tim một người, bạc đầu không chia lìa