Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 44 : Chân tướng

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Trời vừa mờ sáng, một chiếc mã xa màu xám liền chậm rãi từ hoàng cung hướng đi về phía Tây Giao.



“Công chúa, đừng nhẹ dạ nữa, vì bản thân ngài cũng là vì Liễu Không.” Thời điểm Thu Bảo nói lời này đôi mắt nhìn thẳng Cảnh Dương, không có bởi vì lệ ngân trên mặt nàng mà mềm lòng.



“Ta đã biết, ta so với ngươi càng không hi vọng Liễu Không gặp chuyện không may.” Cảnh Dương một buổi tối chưa từng ngủ, ngày hôm nay đối nàng hay Liễu Không mà nói có lẽ đều là cuối cùng một lần gặp mặt.



“Liễu Không đâu!” Trên giường rỗng tuếch, chính là cảnh tượng ngày hôm qua lúc nàng đi, chẳng lẽ là người của phụ hoàng đến qua? Nghĩ tới đây, Cảnh Dương ngay cả đều đứng không yên.



Một bên thị nữ cũng bị bộ dạng này của Cảnh Dương làm cho sợ hãi, quỳ trên mặt đất run rẩy.



“Công chúa ngài đừng vội.” Thu Bảo vội vàng tiến lên đỡ Cảnh Dương, cúi đầu quay sang thị nữ đang quỳ trên mặt đất: “Người trong phòng này đâu?”



Thị nữ lúc này mới run run mở miệng: “Ngày hôm qua ban đêm công tử đi thư phòng, cho tới tận bây giờ cũng không có quay về sương phòng.”



“Vừa hỏi ngươi thế nào không nói!” Thu Bảo căm tức mắng người quỳ trên mặt đất: “Không phải làm lỡ chuyện sao!”



Cảnh Dương đã không có thời gian đi trách tội thị nữ, nhắc váy lên, lập tức phóng về phía thư phòng.



“Liễu Không!” Cảnh Dương đẩy cửa thư phòng, vừa vào cửa liền thấy người nằm ở trên ghế.



Liễu Không đang mơ hồ, trong mông lung chợt nghe thấy có người kêu nàng, đôi mắt mê ly, còn không có hoàn toàn mở, thì cảm thấy có người đặt ở trên người mình.



“Ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi biết không! Vì sao không nghe ta nói như thế! Vì sao phải chạy loạn!” Cảnh Dương nhào vào trên người Liễu Không, hai tay siết chặt nàng, lớn tiếng khóc lên.



“Cảnh Dương? Ngươi làm sao vậy?” Liễu Không dùng sức nháy mắt, cánh tay chăm chú mà đem người phía trên ôm vào trong lòng: “Ai khi dễ ngươi? Ta đi đánh hắn!”



“Ngươi, ngươi! Ngươi khi dễ ta!” Cảnh Dương đã khóc không thành tiếng.



“Ta?” Con mắt Liễu Không liếc về phía giấy viết thư trên bàn, chột dạ hỏi: “Ngươi, ngươi xem qua thứ trên bàn rồi sao?”



Cảnh Dương mạnh mẽ từ trong lòng Liễu Không đứng lên, ngồi ở trên đùi của nàng, hai tay ôm cái cổ của nàng, thút tha thút thít nhìn nàng đáp: “Vì sao ngươi lại ngủ ở đây?”



Liễu Không không có can đảm nhìn vào mắt của Cảnh Dương: “Ta, ta mất ngủ, nửa đêm ngủ không được, nên đến thư phòng viết linh tinh, sau đó không biết thế nào thì ngủ quên.”



“Sau này không cho phép ngươi như vậy!” Sáng sớm đã khiến người ta một trận luống cuống “Ta còn nghĩ đến ngươi xảy ra chuyện gì đâu!”



“Sao lại như thế được, nơi này ta sớm đều nhớ kỹ, có thể xảy ra chuyện gì.” Liễu Không cười gượng.
Cảnh Dương nghe thanh âm của hắn, không hiểu sao có chút hoảng hốt, nàng có một loại cảm giác không muốn biết, rất mãnh liệt.



Liễu Không chậm rãi giật lại tay Cảnh Dương đang ôm bản thân, yên lặng đứng dậy, quỳ ở trên giường.



“Ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta?” Dừng lại một chút “Kỳ thực, ngươi muốn nói thì nói, không muốn cũng có thể không nói cho ta biết.” Cảnh Dương có chút không dám nhìn Liễu Không.



“Nhất định phải nói, nếu không nói, chúng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng chân chính cùng một chỗ.” Thế nhưng muốn nói ra, cũng có khả năng lập tức phải ra đi, lúc này tâm tình Liễu Không rất bi thương.



“Ngươi trước hết xoay người sang chỗ khác, ta xong sẽ gọi ngươi, ngươi tái chuyển đến.”



Cảnh Dương không nói chuyện, chỉ là gật đầu, xoay người, kế tiếp chợt nghe thấy một trận thanh âm tất tất tác tác, Liễu Không hiện tại đang cởi y phục, vì sao hắn phải cởi y phục?



Cẩm bào, trung y, quần, tiết khố, từng món từng món cởi xuống, thẳng đến trống trơn, Liễu Không mới dừng tay lại.



Từng chữ từng chữ ngập ngừng nói: “Ta...xong...rồi.”



Thân thể Cảnh Dương có chút cứng ngắc, lúc này nàng mất đi linh hoạt ngày xưa, giống như một lão nhân tuổi xế chiều, có lẽ còn tệ hơn, nửa ngày cũng chưa xoay người lại.



“Ngươi xem ta đi, xem xong, nếu như ngươi còn có thể tiếp thu, cho dù không cần tánh mạng này, ta cũng đều theo ngươi, nếu như ngươi không thể tiếp thu, chúng ta hiện tại kết thúc, Liễu Không ta tuyệt không dây dưa.”



“Ngươi nói là được, ta không muốn nhìn, coi như ngươi tàn tật, ta cũng tiếp nhận!” Thanh âm Cảnh Dương run run, nàng chỉ đơn thuần cho rằng trên người Liễu Không có bệnh không tiện nói ra.



Liễu Không nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra, vươn hai tay, cầm lấy vai Cảnh Dương, mạnh mẽ xoay nàng lại.



Một khắc ánh mắt Cảnh Dương nhìn thấy thân thể của Liễu Không, giọt nước mắt lập tức rơi xuống.



“Ta là nữ, giống như ngươi.”



“Ngươi hỗn đản!”



=====================================



Ngược dài dài:3



#vote