Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 45 : Cái tát
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Y phục rơi lả tả, đệm chăn mất trật tự, hai gò má đỏ bừng, hai mắt ửng đỏ, không một thứ không nói cho biết Cảnh Dương đây là sự thật.
“Vì sao?” Cảnh Dương giống như gối gỗ, mất đi cảm giác, tất cả trước mắt vượt qua phạm vi tiếp thu của nàng, nằm mơ cũng thật không ngờ, nguyên lai như ý lang quân trước mắt, là nàng, chứ không phải hắn.
Lúc Liễu Không dự định làm như vậy, đã dự liệu đến sẽ có cảnh tượng như hiện tại.
“Vì sao?” Liễu Không lộ ra nụ cười không phù hợp với tuổi tác hiện tại, “Vì mạng sống.”
“Ta đang hỏi, vì sao ngươi muốn gạt ta!” Cảnh Dương mạnh mẽ kéo lấy tấm chăn Liễu Không dùng để che lấp thân thể, nước mắt càng không ngừng rơi xuống “Ta ở đâu có lỗi với ngươi, ta ngay cả thân thể đều muốn giao cho ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy sao”?
Thân thể đột nhiên bại lộ khiến Liễu Không cảm thấy sợ hãi, nàng đã không có dũng khí lại bại lộ thân thể trước mặt Cảnh Dương, bại lộ như vậy khiến nàng sợ hãi, mà Cảnh Dương lúc này khiến nàng cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, tay vô ý thức nắm chặt chăn.
Cảnh Dương kéo chăn, ném xuống sàn, ngươi muốn che, ta không cho ngươi che “Ngươi che cái gì! Cho ta không nhận ra sao, còn có cái gì để che! Hay là nói ngươi còn có cái gì gạt ta!” Liễu Không run rẩy thân thể, hai tay ôm trước ngực, hai chân khép chặt, cuộn người lại “Ta đã không còn gì gạt ngươi nữa, chỉ có cái này, ta không phải cố ý muốn gạt của ngươi, ngươi nghe ta giải thích, ta....”
“Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe liễu.” Cảnh Dương càng không ngừng lắc đầu.
“Cảnh Dương, ta sai rồi.” Liễu Không khóc đến không thở nổi, nàng đã ánh giá cao bản thân, hiện tại ngay cả một câu Cảnh Dương còn cần nàng không nàng cũng không dám hỏi.
“Ngươi sai rồi? Ta cũng sai rồi.” Cảnh Dương nín hơi, cũng không quản nước mắt trên mặt, xốc màn che lên.
“Ngươi muốn đi?” Liễu Không hoàn toàn không để ý bản thân cả người xích lỏa, ôm lấy cánh tay của Cảnh Dương.
Cảnh Dương quay đầu, vô cùng lạnh lùng nhìn về phía nàng, cười lạnh: “Thế nào? Không phải mới vừa rồi ngươi nói sao, không dây dưa, giờ khắc này đã quên rồi. “
Liễu Không chậm rãi buông lỏng tay ra, gục đầu xuống, một cảm giác vô cùng đau khổ toan sáp từ ngực lan tỏa toàn thân, cũng đúng, như mình đã nói, hình dạng hiện tại của mình Cảnh Dương không có khả năng tiếp thu, đây đều là do mình gieo gió gặt bão.
Cảnh Dương xoay mặt không nhìn tới Liễu Không, nàng cũng không muốn đối đãi nàng lạnh lùng như thế, thế nhưng vừa nghĩ đến nàng dĩ nhiên lại lừa mình rất lâu, trong lòng Cảnh Dương vẫn không hạ được cơn tức.
“Ngươi mặc y phục vào trước, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Cảnh Dương nói xong câu đó, qua một lúc lâu, mới nghe người ở bên trong mở miệng nói một chữ “Được“.
Khuôn mặt Liễu Không tràn đầy đau khổ, không biết có phải do tâm lý tác dụng hay cái gì khác, nàng hiện tại cảm thấy toàn thân đều đau quá, động một chút cũng đau.
Kỳ thực Cảnh Dương cũng không tốt hơn Liễu Không chút nào, móng tay đều khảm vào trong thịt, vì sao bản thân lại đau lòng như thế, nàng là nữ tử, nàng lừa mình, nhưng vì sao vừa nghĩ đến đợi lát nữa nàng sẽ rời xa bản thân, giống như bị đao hung hăng đâm vào ngực, ngoại trừ không nỡ chính là không nỡ!
“Ngươi làm sao vậy?” Cảnh Dương ngồi ở trước gương đồng, nàng có thể nhìn ra từ lúc từ Tây Giao trở về, nha đầu liền tâm thần không yên.
Thu Bảo không phản ứng nhiều, vô ý thức liền thốt ra “Không có, chỉ là nghĩ tới Liễu Không.” Một ngụm máu đen kia, thật sâu khắc ở trong đầu Thu Bảo, rốt cuộc là ai hạ độc? Là hoàng thượng?
Chỉ là hai chữ Liễu Không, khiến trong lòng Cảnh Dương đau xót, mím môi nói: “Đừng nói nữa, đều đã qua, sau này cũng không cho phép nhắc đến người này.” Bởi vì ta sợ ta sẽ liều lĩnh tìm nàng trở về, ta tuyệt không thể khiến nàng lại chịu bất luận thương tổn gì nữa.
“Dạ, công chúa.” Thu Bảo cầm lấy lược gỗ lim, giúp Cảnh Dương chải tóc.
Lúc chạng vạng, Cảnh Dương đi ngự thư phòng, không đợi nàng mở miệng nói cái gì, Mộ Dung Thần đã nói trước “Trẫm biết ngươi muốn nói gì, làm rất khá, như vậy mới là nữ nhi tốt của trẫm! Cũng là công chúa tốt của Đại Chu ta!”
Cảnh Dương hành lễ, biểu tình gì cũng không có: “Đa tạ phụ hoàng khích lệ, nữ nhi hôm nay đến còn có một chuyện.”
Mộ Dung Thần nhíu mày “Nga? Chuyện gì, nói ra nghe một chút.”
“Có liên quan đến Tống Tuấn Dật, Cảnh Dương biết, phụ hoàng vẫn có ý chiêu hắn làm phò mã cho nữ nhi, nhưng có một chuyện, không biết phụ hoàng có nghĩ đến không, hiện tại Tống thừa tướng quyền khuynh triều dã, dưới một người trên vạn người, Tống Tuấn Dật không có trải qua bất cứ khoa cử gì đã ở trong triều làm quan, hiện tại đã có một chút quan viên đối hắn bất mãn, nếu lại chiêu hắn làm phò mã, tránh không được sẽ bị người chỉ trích.”
Mộ Dung Thần gật đầu, tựa hồ cũng tán thành cách nói của Cảnh Dương, hỏi: “Vậy ngươi có đề nghị tốt không?”
Cảnh Dương gật đầu, hơi kéo khóe miệng nói: “Nữ nhi cho rằng, hẳn là trước khiến Tống Tuấn Dật có chút công tích, sau đó tiến hành kết hôn cũng không trễ, nữ nhi nghe nói Tống Tuấn Dật võ nghệ rất cao, mà hiện nay tiền tuyến biên cương cần người, không bằng cho hắn đi rèn luyện một phen, cũng có thể mượn cơ hội thử lòng trung thành của Tống thừa tướng.”
Mộ Dung Thần vuốt râu, quay đầu nhìn về phía Cảnh Dương “Hảo, đều làm như ngươi nói.” Kỳ thực hắn cũng đã sớm muốn thử lão gia hỏa Tống Thanh Sơn này, vẫn không tìm được cơ hội thích họp, hiện tại nghe Cảnh Dương nói như thế, vừa lúc chạm trúng tâm sự trong lòng hắn.
Dọc theo đường đi, mắt phải của Cảnh Dương cứ điên cuồng giật lên, vừa trở lại tẩm cung đã thấy được thị vệ hộ tống Liễu Không ra khỏi thành.
“Sao ngươi lại tới đây? Người đưa đến nơi rồi sao?”
Thị vệ quỳ rạp xuống đất, khấu đầu “Khởi bẩm công chúa, người bị cướp đi rồi.”
“Cái gì!”
===========================================
Cmt + vote của mấy bạn là động lực để editor cố gắng trong giai đoạn đồ án + thi cuối kỳ sắp tới này =))))