Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 46 : Mộng?
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Editor: Ami
Beta: Wall
Thu Bảo nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đem Cảnh Dương thiếu chút nữa ngã sấp xuống ổn định lại, đỡ đến một bên ghế ngồi xuống.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đôi môi Cảnh Dương trắng bệch.
“Người nọ võ công cao cường, tiểu nhân căn bản ngăn không được, tối, tối, tối trọng yếu là...” Thị vệ không có nói thêm nữa, mà ngẩng đầu liếc mắt hướng Cảnh Dương, bộ dạng như là không dám nói.
“Nói mau!” Cảnh Dương một chưởng vỗ vào trên bàn, giận dữ hét.
Thị vệ không dám có nữa sở giấu diếm, đem những gì bản thân thấy một chữ không rơi nói ra: “Người nọ hẳn là ám vệ triều đình!”
“Ám vệ, ngươi xác định?”
“Tiểu nhân thấy chính là thiên chân vạn xác, vũ khí người nọ dùng là Lưu Vân đao triều đình đặc chế cho ám vệ, tuyệt đối không có khả năng sai được...”
Nước mắt Cảnh Dương nhất thời không khống chế được chảy đầy hai gò má, từng giọt từng giọt như nặng nghìn cân, thanh âm rơi xuống mặt đất đều có thể nghe rõ ràng, mà cả người nàng lâm vào trạng thái dại ra, cắn chặt đôi môi trắng bệch, một câu đều nói không nên lời, Thu Bảo thấy thế liền bảo thị vệ lui xuống.
“Công chúa, ngài đừng như vậy, cẩn thận thân thể.”
Cảnh Dương cố sức nhéo chặt bàn tay, móng tay đâm vào da thịt, than thở khóc lóc nói: “Là ta hại nàng a, vì sao? Ta cũng đã đem nàng cất bước, phụ hoàng vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt! Lẽ nào không thể để cho nàng một con đường sống sao!”
“Công chúa, ngài không nên như vậy! Trước nên tỉnh táo lại!” Trong mắt Thu Bảo cũng phiếm đầy lệ quang, xem ra hoàng thượng đây là để ngừa vạn nhất, lúc này Liễu Không hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Đột nhiên Cảnh Dương mạnh mẽ đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài cửa.
“Công chúa, ngài muốn đi đâu?”
“Đi, nhanh đi tìm Vệ Trường Phong! Hiện tại đuổi theo khẳng định tới kịp, Liễu Không không thể chết được!” Cảnh Dương cầm lấy tay Thu Bảo, cắn răng gian nan nói: “Là ta mang nàng ra, ta không thể để nàng cứ như vậy chết đi!” Ta đã phụ đi thâm tình của nàng, không thể khiến nàng bồi cả tính mệnh của mình vào nữa.
“Công chúa!” Thu Bảo từ phía sau gắt gao ôm lấy Cảnh Dương, tùy ý nàng liều mạng giãy dụa: “Vô dụng! Đừng! Cho dù ngài tìm được, Liễu Không cũng không thể sống được!”
“Ngươi nói cái gì?” Cảnh Dương đình chỉ giãy dụa, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì gọi là không sống được?” Mấy chữ này nói ra phá lệ nặng nề.
“Cha!”
“Ngươi còn gọi cái gì! Đây là thánh chỉ! Ngươi còn muốn kháng chỉ phải không!” Tống Thanh Sơn nghiêm mặt răn dạy nhi tử, thực sự là ngu xuẩn cực kỳ!
Trong tẩm cung, Cảnh Dương đang sơ tóc, vừa nghĩ đến lúc trong triều thấy sắc mặt khó coi kia của Tống Thanh Sơn, nàng đã muốn cười.
“Công chúa, Vệ đại nhân tới.”
Cảnh Dương giương mắt cho Thu Bảo một ánh mắt, Thu Bảo lập tức cho lui thị tị bốn phía, bản thân canh giữ ở ngoài cửa điện.
“Vi thần bái kiến công chúa.”
“Không cần đa lễ, sự tình làm thế nào rồi?”
Vệ Trường Phong đè thấp thanh âm nói: “Này dọc theo đường đi vi thần đều tra xét một lần, tất cả đều không có phát hiện cái gì, nếu như Liễu Không thực sự xảy ra chuyện gì, tối thiểu cũng sẽ có một chút vết tích, tuyệt đối không thể như bây giờ, cái gì đều tra không được.”
Cảnh Dương đảo mắt: “Vậy tra được là ai cướp hắn đi không?”
“Cái này vi thần còn đang tra, chuyện của ám vệ, không tiện điều tra, bọn họ đều là tuyệt mật.”
Cảnh Dương đành thuận theo: “Được rồi, đã biết, ngươi tiếp tục tra, có chuyện gì nhất định phải đúng lúc báo cho bản cung.”
“Vâng, vi thần xin cáo lui.”
Sau khi Thu Bảo đưa Vệ Trường Phong đi, lo lắng vội vàng đi tới trước mặt Cảnh Dương: “Công chúa, ngài như thế quang minh chính đại kêu hắn đến, không sợ có người theo dõi sao?”
Cảnh Dương cầm lấy gỗ lim, tiếp tục sơ tóc, khóe miệng câu ra một tia cười nhạt: “Ta chính là muốn để cho bọn họ theo dõi.” Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể tự động đưa tới cửa.
==========================================
*nhiều chỗ mình vẫn để hắn vì chỉ có 1 mình Cảnh Dương biết Liễu Không là nữ thôi nhé:)
p/s: nhắc lỗi chính tả:)