Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 49 : Gộp hai chương

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Lúc Liễu Không tỉnh lại, chuyện cũ trước kia rốt cuộc đã quên không còn một mảnh, hai mắt mờ mịt, cái gì đều không nhớ rõ, nàng hiện tại giống như một đứa trẻ mới vừa sinh ra, tất cả đối với nàng mà nói đều là mới tinh, nhưng cũng đều là nghi hoặc.



“Ngươi tỉnh?” Người nói chuyện chính là một thiếu nữ tuổi xuân, người mặc chiếc váy nhỏ màu lam, thanh âm thanh thúy giống như chuông bạc.



“Ngươi là?” Liễu Không nhíu mày, nhưng còn chưa kịp nói thêm cái gì, người nọ giống như một trận gió chạy ra ngoài, chỉ để lại nhàn nhạt mùi thơm.



“Cha, ngài mau đi xem một chút a! Nàng tỉnh.” Dường như rất cao hứng, nữ hài có chút quên mất quy củ, cửa cũng không gõ mà trực tiếp đẩy vào.



Sở Huyền Đông, là thánh thủ thần y nổi danh Kinh Hà, được xưng thiên hạ đệ nhất châm, có người nói trong thiên hạ này không có bệnh nào hắn không chữa được, nhưng về phần vì sao muốn ẩn cư ở Kinh Hà bé nhỏ này, vậy thì không thể nào biết được, bất quá những thứ này đều không trọng yếu.



“Không có quy củ!”



Nữ hài tuy rằng đã bị mắng, thế nhưng không có chút nào biểu hiện sợ hãi, trái lại nghịch ngợm thè lưỡi, sau đó bỏ chạy.



Sở Huyền Đông sờ hai chùm râu mép, cũng không lập tức đứng dậy, mà là ngồi ở trên ghế cau mày thật chặt, bộ dạng giống như chẳng biết phải làm sao, kỳ thực thu nhận một người đối với hắn mà nói không tính là việc khó gì, nhưng khiến hắn lo lắng như vậy chính là vì bối cảnh của người này, trước không nói nàng làm sao lại có quan hệ với Vân Bình, chỉ với việc xem mạnh tượng của nàng là có thể khiến Sở Huyền Đông cảm thấy bất an, rốt cuộc hội là ai có thể hạ loại dược này với một hài tử, nhưng mặc kệ làm sao, người này lại là Vân Bình mang đến, vậy thì không có khả năng cự tuyệt, cho dù trong lòng có bao nhiêu không muốn cũng phải giữ nàng.



“Ngươi đau đầu không?” Nữ hài rót một chén nước cho Liễu Không “Cha ta nói, đầu của ngươi bị thương.”



Liễu Không tiếp nhận chén trà, có chút mờ mịt “Đầu ta không đau, thế nhưng ta không nhớ rõ ta là ai, ngươi quen ta sao?”



Nữ hài nghe xong nàng hỏi cái này, có chút sửng sốt, nhưng chỉ sau một lúc, liền hồi đáp: “Ta quen ngươi, ngươi, ngươi là biểu ca của ta, ân, ân.” Nữ hài thường ngày thông minh, không biết lúc này sao lại nói lắp đến nổi một câu cũng không nói rõ, xoay mặt không nhìn tới ánh mắt của Liễu Không, vội vã nói: “Ngươi uống nước trước đi, ta đi tìm cha đến.”



“Ai...” Ta tên là gì a? Liễu Không còn chưa hỏi ra miệng, nữ hài cũng đã chạy mất dạng, Liễu Không nhìn hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, lẩm bẩm: “Biểu ca? Nơi này là nhà của ta?”



Nữ hài dọc theo đường đi đều cúi đầu, chỉ lo xông về phía trước, căn bản không thấy phía trước, còn chưa chạy được vài bước đã đụng vào trên người Sở Huyền Đông.



“Cha.”



“Bao nhiêu tuổi rồi, còn lăng xăng đụng tới đụng lui!”



Nữ hài cuối đầu, nhỏ giọng nói: “Cha, nàng tỉnh, ta theo như ngài dặn đều nói cho nàng rồi.”



Sở Huyền Đông gật đầu “Ân.”



“Thế nhưng, cha, vì sao phải gạt nàng a?” Nữ hài không rõ, rõ ràng chưa từng gặp qua nàng, nhưng vì sao kiên quyết muốn nói nàng là biểu ca của mình, lúc nãy nói dối thiếu chút nữa làm lộ chuyện.



Sở Huyền Đông thở dài, vì sao phải như vậy, hắn cũng không biết, chỉ là Vân Bình dặn như thế, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, giương mắt nhìn nữ nhi của mình, có một số việc không thể tránh được nói: “Nhứ Nhi phải minh bạch, chúng ta làm như vậy đều là vì tốt cho nàng.”



“Thế nhưng...” Sở Nhứ Nhi rõ ràng còn có chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn vào khuôn mặt của Sở Huyền Đông, nàng cũng không dám hỏi tiếp, nếu cha nói là vì tốt cho nàng, đó chính là vì nàng là được rồi, nặng nề gật đầu “Nhứ Nhi đã biết.”



Liễu Không vừa thấy Sở Huyền Đông đến thì lập tức ngồi dậy, không biết vì sao tất cả ở đây đều khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.



“Vừa rồi có một nữ hài nói ta là biểu ca của nàng, nhưng thân thể của ta, căn bản không có khả năng... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Liễu Không cũng không phải đứa ngốc, nữ hài đi rồi nàng mới bắt đầu kiểm tra thân thể của mình, sao mình có thể là nam nhân được chứ!



“Nhứ Nhi nói xác thực không sai, ngươi thật sự là biểu ca của nàng.” Sở Huyền Đông cũng không phải Sở Nhứ Nhi, lúc nói dối, so với thật còn thật hơn.



“Nhứ Nhi?” Là nữ hài lúc nãy sao?



“Nàng không nói với ngươi sao? Hài tử này luôn luôn sơ ý.” Sở Huyền Đông xoay ra cửa lớn tiếng nói: “Nhứ Nhi, còn không vào xem biểu ca của ngươi.”



“Cha, biểu ca.” Rất rõ ràng, lúc Sở Nhứ Nhi gọi biểu ca thì toàn cúi đầu.



Sở Huyền Đông biết lúc này trong lòng Liễu Không nhất định còn có rất nhiều hoài nghi, những thứ này không phải nhất thời nửa khắc có thể bỏ, hiện tại chỉ có thể đi từng bước một, chậm rãi đưa nàng hòa nhập.



“Ta là Sở Huyền Đông, là đại phu ở Kinh Hà này, đây là tiểu nữ Sở Nhứ Nhi, mà tên ngươi chỉ có một chữ Thương.”
“Nhưng cơ thể của ta, như vậy chỉ sợ sẽ làm khổ Nhứ Nhi.” Hai nữ tử cùng một chỗ, nếu ngày sau không có hài tử, nàng thế nào có thể không làm Nhứ Nhi thất vọng.



“Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ngươi sợ ngày sau ngươi cùng Nhứ Nhi không thể có con nối dòng.” Sở Huyền Đông thấy Sở Thương gật đầu, tiếp tục nói: “Ngày trước, không phải chúng ta đã nghiên cứu chế tạo ra đan dược sao? Sau khi ngươi cùng Nhứ Nhi thành thân, liền có thể thử một lần, đến lúc đó không phải là vấn đề gì cũng đều giải quyết sao.”



“Thế nhưng!? Vạn nhất đan dược kia không thành công thì làm sao bây giờ? Đó chẳng phải là hại Nhứ Nhi sao.”



“Sẽ thành công, Sở Huyền Đông ta đời này còn chưa có chuyện gì chưa làm được.” Khóe môi nhếch lên một tia đắc ý cười, ở phương diện y thuật này hắn có chút nghiện.



Sở Thương không có lý do gì để phản bác nữa, nàng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nàng phải lấy Sở Nhứ Nhi, đây coi như là một loại phương thức báo ân, hơn nữa Sở Nhứ Nhi cũng không có gì không tốt, nhưng vì sao luôn cảm thấy trong lòng rất trống rỗng, dường như vĩnh viễn cũng không thể lắp đầy.



Sở Nhứ Nhi đang vùi mình trong chăn khóc lớn, vừa khóc vừa mắng: “ Sở Thương chết tiệt, Sở Thương xấu xa, ngươi muốn lấy, ta còn không muốn gả đâu!”



Sở Thương vừa vào phòng chợt nghe thấy người này đang mắng nàng, ngực cảm thấy buồn cười, nhẹ tay nhẹ chân đi đến, một tay xốc chăn lên.



“Ta còn nghĩ là cái gì chứ, nguyên lai là tiểu hoa miêu lại khóc nhè a?”



“Phi, ai cần ngươi lo, trả lại cho ta!”



Sở Thương thế nào có thể nghe lời nàng, tay mắt lanh lẹ một chút đã bắt được tay nàng, ôn nhu nói: “Đừng náo loạn, cũng sắp thành nương tử người ta rồi, còn trẻ con như vậy.”



Sở Nhứ Nhi bị nàng những lời này khiến cho có chút không rõ, lập tức thốt lên hỏi: “Làm nương tử của ai a?”



“Đương nhiên là của ta a! Không lẽ ngươi muốn chơi xấu?” Sở Thương trừng mắt, giả bộ tức giận.



“Ai chơi xấu, ta mới không có.” Sở Nhứ Nhi vừa nói xong, mới phát giác sai, giương mắt thì thấy Sở Thương đang trộm cười, đưa tay qua đánh nàng: “Ngươi xấu xa!”



Sở Thương ngược lại không chút để ý, giang tay ra “Ngươi đánh đi, đánh xong thì làm nương tử của ta.”



Sở Nhứ Nhi thấy nàng nói như vậy, ngược lại không tiếp tục náo loạn, khôi phục trấn tĩnh lúc trước, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực ngươi không cần nghe cha ta nói, ngươi không muốn ta cũng sẽ không bức ngươi.”



Sở Thương lập tức lắc đầu, giữ lấy vai của nàng “Không ai bức ta, là ta tự nguyện.” Lúc nói những lời này, ngực Sở Thương đột nhiên đau xót, như rất lâu trước đây bản thân cũng nói những lời này.



Hôm nay sáng sớm, Mộ Dung Cảnh Ngọc đã vội vã chạy đến chỗ Cảnh Dương.



“Ngũ ca, chuyện gì lại gấp như thế?”



Cảnh Ngọc ngay cả nói đều không kịp nói, từ tay áo rút ra một bức họa “Ngươi xem xem, người này có phải người ngươi muốn tìm không?”



Bức họa vừa được mở ra, nước mắt Cảnh Dương lập tức rơi xuống, người trên đó không phải Liễu Không thì là ai!



“Hắn ở đâu?” Thanh âm của Cảnh Dương đều run lên, ba năm này trời mới biết, nàng sắp lật hết toàn bộ Đại Chu, không nghĩ tới lúc sắp tuyệt vọng, lại để nàng thấy được hy vọng.



“Hắn ở Kinh Hà.” Rốt cục ông trời không phụ người có lòng, coi như ca ca như hắn đã vì muội muội nhà mình làm thành một việc.



“Mau mang ta đi!” Cảnh Dương giống như cái gì cũng quên hết, cầm lấy cánh tay Cảnh Ngọc không chịu buông ra.



Cảnh Ngọc cười cười, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Dương “Ta đã phái người triệu hắn vào cung, hai ngày này hẳn là đang còn trên đường, đừng nóng vội, không cần bao lâu, các ngươi có thể gặp lại.”



“Triệu hắn vào cung? Không được, hắn không thể vào cung! Phụ hoàng muốn giết hắn!”



Cảnh Ngọc lắc đầu, nói: “Hiện nay không còn như xưa, hiện tại hắn là thần y nổi danh Kinh Hà, lần này triệu hắn vào cung cũng là vì trị chứng đau đầu của phụ hoàng.”



“Thần y?” Cảnh Dương có chút hoảng hốt, Liễu Không thế nào lại biến thành thần y rồi? Ba năm này rốt cuộc nàng đã trải qua cái gì?