Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 50 : Gặp lại
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Lúc Sở Thương biết bản thân phải vào cung, trong lòng lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng biết là sai, nhưng xác thực là nàng nghĩ như vậy, nếu như không phải đại hôn sắp tới, nếu như không phải triều đình bỗng nhiên truyền triệu, nàng thực sự không biết, ở trong lòng bản thân lại bài xích Sở Nhứ Nhi, bài xích đoạn hôn nhân này.
“Cửu phụ, ngài tìm ta.” Sở Thương đối với việc đã muộn như thế Sở Huyền Đông còn gọi bản thân đi gặp hắn, trong lòng cũng là biết một chút, hẳn là có liên quan đến việc ngày mai đi Việt Dương thành.
Mới vừa đẩy cửa đi vào, liền nghe được một tiếng thở dài thật dài. Thật lâu nhìn trần nhà, Sở Huyền Đông xoay người nhìn Sở Thương, lo lắng nói: “Lần này vào cung cũng không biết tốt hay xấu, nguyên bản là muốn chờ ngươi cùng Nhứ Nhi thành thân, yên ổn xuống mới dự định việc khác, mà hiện tại xem ra là không được.”
Sở Thương tuy rằng không có tình yêu với Sở Nhứ Nhi, nhưng dù sao sinh hoạt cùng nhau ba năm, thân tình luôn luôn có, hơn nữa Sở Huyền Đông đối xử với bản thân thực sự giống như thân sinh nhi tử, cho nên Sở Thương tuyệt đối làm không ra hành vi vứt bỏ đoạn hôn nhân này: “Thỉnh cửu phụ yên tâm, Thương nhi cũng không phải cái loại vong ân phụ nghĩa, lần này đi xem xong chứng đau đầu hoàng thượng sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ cưới biểu muội vào cửa.”
Sở Huyền Đông nghe xong lời của nàng, nhưng lắc đầu: “Ngươi rốt cuộc là tuổi còn rất trẻ, hoàng cung nơi kia, có thể là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
“Ý của cửu phụ là... bọn họ cường lưu tiểu chất lại?”
Sở Huyền Đông không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt đã nói cho nàng đáp án, chuyện này không đơn giản.
“Vậy tiểu chất liền không đi!”
“Còn nói lời vô vị gì đó, nếu như ngươi không đi, chẳng phải là sẽ liên lụy toàn bộ Sở gia sao.” Sở Huyền Đông liếc mắt nhìn nàng, lại nói: “Đi là khẳng định phải đi, con đường phía trước cũng không nhất định có gian nguy như chúng ta nghĩ như vậy, bất quá ngươi trước tiên dỗ dành Nhứ Nhi một chút, nàng cũng đã khóc một ngày đêm.”
“Thương nhi đã biết.”
Sở Huyền Đông gật đầu để nàng ly khai, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn nơi Sở Thương đã đứng: “Vân Bình a, cũng không phải ta không lưu nàng lại, mà là ta lưu không được nàng, hiện tại người của triều đình tìm khắp tới, ta cũng không có biện pháp, đây là thiên ý a, còn lại thì nhìn tạo hóa của bản thân hài tử này.”
Sở Nhứ Nhi biết Sở Thương phải đi, một ngày đêm đều khóc, hiện tại cũng còn chưa ngủ, khoác một kiện y phục, ngồi ở bên ngoài ghế đá phát ngốc kia.
“Sao không vào nhà, mặc ít như vậy không sợ cảm lạnh sao.” Thanh âm của Sở Thương khiênn1 nàng sửng sốt, vội vàng cúi đầu lau đi nước mắt.
Sở Thương đi tới trước mặt nàng, nhìn cặp mắt sưng đỏ kia của nàng, ngực không hiểu có chút khổ sở, hóa ra nàng đã đối bản thân dùng tình sâu như vậy, điều này làm cho Sở Thương có một loại áp lực nói không nên lời.
“Đừng khóc, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Biểu ca, ngươi còn có thể trở về cưới ta sao?”
Sở Thương nhìn khuôn mặt đầy lệ ngân này của Sở Nhứ Nhi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời nàng như thế nào.
“Không cưới ta cũng không quan trọng, ta chỉ muốn ngươi trở về, ta có thể nhìn thấy ngươi thì thỏa mãn.” Thanh âm Sở Nhứ Nhi nức nở, mặc cho ai nghe xong cũng sẽ đau lòng, huống chi là Sở Thương.
Thu Bảo nhìn nhìn chung quanh, túm lấy Liễu Không, lại lôi kéo Cảnh Dương, thấp giọng nói: “Trước hết đi vào trong rồi hãy nói.”
Sở Thương không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng, bất quá hiện tại nàng thực sự là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hai ánh mắt đều nhìn chằm chằm trên người nàng, giống như muốn nhìn nàng đến thủng ra một cái động.
“Thảo dân Sở Thương tham kiến công chúa điện hạ.”
Lệ trong mắt Cảnh Dương nháy mắt thì rớt xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn người trước mắt này: “Ngươi nói ngươi tên gì?”
“Tại hạ họ Sở tên Thương.”
“Sao ngươi lại là Sở Thương, ngươi là Liễu Không! Là Liễu Không của ta a!” Cảnh Dương nói xong thì nhào vào lòng Sở Thương đau đớn khóc lên.
“Công chúa, công chúa ngài không nên như vậy.” Sở Thương có chút vô thố, nàng muốn đẩy người phía trên ra, thế nhưng nghe thấy tiếng khóc như thế rồi lại không đành lòng.
“Có phải là ngươi còn ghi hận việc ta đuổi ngươi đi a, ta cũng không có cách nào, phụ hoàng hắn muốn giết ngươi, ta không thể để cho ngươi chết a!” Cảnh Dương khóc cả người đều run lên.
Sở Thương có chút bất đắc dĩ, muốn tìm Thu Bảo hỗ trợ, mà Thu Bảo từ lúc Cảnh Dương vừa ôm lấy nàng thì đã đi ra ngoài thủ vệ.
“Công chúa, ngài thật sự là nhận sai người rồi, ta thật không phải cái gì Liễu Không, nhà của ta tại Kinh Hà, truyền đời làm nghề y.” Sở Thương dùng chút khí lực, đẩy Cảnh Dương từ trong lòng mình đứng lên.
Cảnh Dương liên tiếp lắc đầu: “Không có khả năng, ngươi tuyệt đối là Liễu Không, ngươi đừng nghĩ có thể gạt ta!”
Dứt lời sẽ muốn cởi y phục của nàng.
“Công chúa, ngươi làm gì!”
Sở Thương bị hành động bất thình lình này của nàng làm cho sợ hãi, xoay người muốn chạy, còn không đợi nàng xoay người sang chỗ khác, áo đã bị Cảnh Dương vạch ra, hơn phân nửa vai lộ ra bên ngoài.
“Ngươi còn nói ngươi không phải Liễu Không!” Cảnh Dương chỉ vào dấu răng trên vai nàng: “Nếu như ngươi không phải Liễu Không, vậy dấu vết kia ngươi giải thích như thế nào?”
Sở Thương có chút kinh ngạc nhìn dấu răng trên đầu vai, ấn ký này bản thân cũng không biết, mà cư nhiên bị vị công chúa vừa gặp mặt này rõ ràng chỉ ra như thế, lẽ nào bản thân thật sự quen biết nàng? Mà nếu quả thật như vậy, kia cửu phụ cùng Nhứ Nhi chẳng phải là đang gạt nàng? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bản thân rốt cuộc là ai?
Cảnh Dương đưa tay xoa ấn ký thuộc về bản thân kia, trong nụ cười mang lệ nhìn người trước mắt này: “Nếu ngươi không phải là Liễu Không của ta, vậy có thể là ai đây?”
#vote