Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 55 : Mục tiêu đã định trước
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
“Vi thần tham kiến công chúa điện hạ.” Sở Thương cúi đầu thật thấp, da đầu có chút tê dại, đây đều trách Cảnh Dương, đang tốt lại tặng cái yếm, làm hại hiện tại trong đầu bản thân đều là hình dạng khối “Vải đỏ” kia.
Cảnh Dương híp mắt nhìn người cúi đầu thật thấp trước mặt, khóe miệng xả ra một tia cười xấu xa, đưa thân qua nói: “Sao ngươi luôn cúi đầu, không chê cổ khó chịu a?”
Sở Thương nuốt nuốt nước bọt, không biết vì sao nàng nghe thanh âm hôm nay của Cảnh Dương thì trong lòng luôn cảm thấy hồi hộp “Không, không khó chịu.”
“Hôm nay, chúng ta làm cái gì trước đây đây, muốn xem mạch, hay là châm cứu a?”
Sở Thương còn chưa thoát khỏi vấn đề này, Cảnh Dương đã nhảy đến vấn đề khác.
“Ân, bắt mạch trước đi.”
Sở Thương mới vừa khoát tay lên cổ tay của Cảnh Dương thì cảm thấy bên tai có một trận nhiệt khí kéo tới, chui thẳng vào lỗ tai nàng.
“Hôm nay ta uống hết thuốc ngươi cho ta, ngươi thế nào thưởng cho ta a?”
“A?” Sở Thương không phản ứng kịp, chỉ là cảm thấy chỗ lỗ tai nóng lên.
“Ta nói ta uống hết chén thuốc kia, ngươi không nên thưởng cho ta một chút sao?”
Lúc này Sở Thương nghe hiểu, mà đầu vẫn không có nâng lên, chỉ là há mồm hỏi: “Thưởng? Thưởng cái gì a?”
Cảnh Dương xoa môi, nháy mắt một cách xinh đẹp: “ Nếu như ngươi không nghĩ ra thưởng gì cho ta, vậy bản thân ta có thể tự lấy?”
Dứt lời, không đợi Sở Thương trả lời, đã đưa đầu qua, nhẹ nhàng hôn bên má của nàng.
Sở Thương mạnh quay đầu nhìn về phía Cảnh Dương, mắt trừng thật to, giống như là đã bị cái gì kinh hách, trong đầu chỉ có một câu nói: công chúa hôn nàng!
“Phốc --” một tiếng, Cảnh Dương cười ra tiếng, này không thể trách nàng, chủ yếu là biểu tình lúc này của Sở Thương thật sự là quá buồn cười, vươn tay chỉ cái trán người này một chút “Uy, người bị thiệt là ta nha, sao ngươi ngược lại giống như tiểu tức phụ bị khi dễ a?”
Trước ngực Sở Thương bởi vì kích động, càng không ngừng phập phồng lên xuống, nửa ngày từ hàm răng mới lắp bắp nói ra một câu, cũng thập phần lo lắng “Sao ngươi có thể hôn ta?”
“Là ngươi nói thưởng cho ta a.” Lúc Cảnh Dương nói lời này, trong ánh mắt đầy ủy khuất “Thế nào, ngươi ghét bỏ ta?”
“Ngươi xấu xa.” Cảnh Dương giúp nàng nói tiếp.
“Phải, phải, ta rất xấu xa.” Sở Thương dùng sức gật đầu, bản thân có thể không xấu sao, loại chuyện lỗ mảng này cũng có thể làm được, thật là vô cùng xấu.
Kỳ thực Cảnh Dương thì ngược lại rất tốt, tuy rằng nét mặt phiếm hồng, nhưng trong lòng cũng không chú ý nhiều, dù sao Thu Bảo khẳng định sẽ không nói gì sai, ngẩng đầu nhìn người đang đỏ mặt kia, Cảnh Dương bước qua, đưa tay đâm đâm vai của Sở Thương, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại hôn miệng ta a?”
“A?” Đây là ý gì? Lẽ nào công chúa đổi ý, trong mắt Sở Thương mang theo chút ủy khuất nói: “Không phải ngươi kêu ta hôn sao?”
“Thế nhưng, ta chỉ nói ngươi hôn ta một cái, lại chưa nói cho ngươi hôn ở đâu, là tự ngươi bại lộ.” Khóe môi Cảnh Dương nhếch lên cười.
Sở Thương nhảy dựng lên, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nữ tử trước mặt, ngực yên lặng nói: đây là bẩy, tuyệt đối là bẩy.
Cảnh Dương hé miệng cười mà không nói, nhìn bộ dạng chân tay luống cuống nàng, ngực thật là vui vẻ, không hề nghĩ ngợi lại nâng Sở Thương lên, nhẹ nhàng hôn xuống lần thứ hai, tựa vào trong lòng của nàng, ôn nhu nói: “Ta lại không có trách ngươi, khẩn trương như vậy làm gì? Hơn nữa, việc này ngươi làm còn ít sao? Đây mới có một chút đã xấu hổ.”
Sở Thương dùng sức nuốt nước bọt, lúc này nàng bị sự ấm áp lúc Cảnh Dương nói thầm bên tai làm cho nôn nóng bất an, thân thể mềm mại tựa vào bản thân, cũng nhượng nàng có chút muốn ngừng mà không được, nàng thậm chí có thể rõ ràng miêu tả ra dáng người xinh đẹp lúc này của Cảnh Dương, nhất thời một ý niệm trong đầu phát sinh, nàng hy vọng giờ khắc này có thể dừng lại, nhượng nàng có thể ôm người trong lòng lâu thêm một ít, nhượng nàng có thể cảm thụ lâu thêm một ít.
Nhẹ nhàng mà vỗ về tóc của Cảnh Dương, Sở Thương có chút bất đắc dĩ cũng có chút không giải thích đượuảnói: “Vì sao lại là ta?”
Cảnh Dương nghe tiếng tim đập thình thịch trong ngực Sở Thương, nhượng nàng an tâm không gì sánh được “Không có vì sao, chỉ là bởi vì người đó phải là ngươi, không ai có thể thay thế được.”
“Nhưng ta đã có hôn ước, làm như vậy ta không có biện pháp ăn nói với Nhứ nhi.”
Trong lòng Cảnh Dương hơi cứng đờ “Ngươi cũng có hôn ước với ta, chỉ là ngươi không nhớ rõ.” Lại nắm thật chặt lực đạo trên tay, vững vàng ôm lấy nàng “Ngươi muốn báo ân, ta có thể cùng ngươi báo ân, ta cái gì cũng đều có thể không cần, cái gì đều có thể cho biểu muội ngươi, thậm chí là danh hiệu công chúa này, ta cũng có thể cho nàng, nhưng duy độc ngươi, tuyệt đối không được, ngươi là mạng của ta, nếu không có ngươi, ta một khắc cũng sống không nổi.”
Viền mắt Sở Thương có chút ướt át, nàng phải thừa nhận, nàng động tâm, đây là cảm giác không giống đối với Nhứ nhi, nàng đối với Cảnh Dương có tư tưởng không an phận, thật sâu mà thở dài “Ta là mạng của ngươi, ngươi là kiếp của ta.” Đưa tay chăm chú mà ôm Cảnh Dương vào lòng, nhẫn nại lâu như vậy, cuối nàng vẫn không tránh được tâm của bản thân.
“Chúng ta đây là mục tiêu đã định trước, ai cũng không thể rời ai.” Rốt cuộc Cảnh Dương cũng yên tâm.
=========================================
Mới được nửa chặng đường thôi =.=!