Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 60 : Tỉnh lại

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Hà Chính Khiêm mới vừa đuổi lão lang trung kia đi đã bị Hà Văn Đông cầm mộc côn đuổi đến từ đường.



“Ngươi quỳ xuống cho ta!” Hà Văn Đông cầm mộc côn hai thước trong tay chỉ vào Hà Chính Khiêm.



“Lão gia, có cái gì thì từ từ nói, Khiêm Nhi còn nhỏ.” Hà mẫu luyến tiếc nhi tử chịu đòn, ở một bên đau khổ cầu xin.



“Ngươi đi chỗ khác cho ta, thường ngày nếu ngươi không nuông chiều hắn, làm sao hắn có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.” Hà Văn Đông một tay đẩy thê tử của mình ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Hà Chính Khiêm “Ngươi ngày hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông mặt nói rốt cuộc ngươi làm gì cô nương người ta! Nếu như ngươi thực sự làm ra chuyện trư cẩu không bằng, Hà Văn Đông ta cho dù đoạn tử tuyệt tôn, hôm nay cũng muốn áp ngươi đến quan phủ!”



“Ta không có! Ta cái gì cũng không có làm!” Hà Chính Khiêm cứng cổ đối diện với Hà Văn Đông.



“Ngươi không có! Hảo! Ta đây hỏi ngươi, cô nương người ta làm sao té xỉu? Còn có đao trên mặt đất, y phục rách của ngươi, đều là chuyện gì xảy ra!” Hà Văn Đông tức giận đến nổi đầu có chút choáng.



“Đó là, đó là --- nói chung ta cái gì cũng chưa làm! Ngươi tin hay không!” Hà Chính Khiêm hổn hển rống lên.



“Ngươi đây là thái độ nói chuyện với phụ thân sao!”



“Vậy đây là thái độ ngươi nói chuyện với nhi tử sao? Ta từ nhỏ làm chuyện gì ngươi cũng cảm thấy là ta hồ đồ, ta cũng đã nói, ta cái gì cũng không có làm, mà ngươi thì sao, không phân tốt xấu đã áp ta đến từ đường, ngươi có xem ta là nhi tử của ngươi sao!” Phụ tử ngăn cách cũng không phải một hai ngày, hôm nay là tất cả đều bộc phát ra.



“Nghịch tử!” Hà Văn Đông tức giận hô hấp cũng không đều, cầm mộc côn lập tức đánh xuống “Nếu như hôm nay ta không hảo hảo giáo dục ngươi, ngày sau không mặt mũi nào đối mặt tổ tông a!”



Đánh con đau lòng mẹ, từng gậy từng gậy, ngực Hà mẫu đều đang lấy máu, mà lại không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể nhìn Hà Chính Khiêm khóc nói: “Con a, ngươi mau nhận sai là xong chuyện, đừng cố chấp với cha ngươi nữa.”



Hà Chính Khiêm lúc này kiên cường không gì sánh được, quỳ trên mặt đất không rên một tiếng, chỉ là nghe được tiếng khóc của mẫu thân, ngực có chút khổ sở, quay đầu nhìn về phía Hà mẫu nói: “Nương, ngài đừng khóc, chúng ta sẽ không cầu hắn, muốn đánh để hắn đánh cho đủ, cũng không phải chưa đánh qua.”



“Hảo! Ngươi tốt nhất vẫn nên kiên cường như vậy!” Hà Văn Đông nói, lực đạo trên tay lại tăng lên, hắn không đau lòng nhi tử sao? Cũng đau loòng, chỉ bất quá hắn không thể không đánh, đây gọi là dưỡng bất giáo, phụ chi qua*.



*nuôi con mà không dạy là lỗi của cha mẹ



Trang di nương nhìn tình cảnh này, ngực cũng thoải mái không gì sánh được, nàng gả đến Hà gia lâu như vậy, Hà thị vẫn ỷ vào bản thân sinh nhi tử, nơi chốn chèn ép bản thân, hôm nay vừa lúc hạ thấp nhuệ khí của nàng, để xem nàng còn thể hiện như mọi ngày hay không.




“Giúp ngươi tìm tên bạc tình kia a! Sáng mai ta phải đi tìm Ngọc vương gia đòi người.”



“Không cần.” Sở Nhứ Nhi đưa tay rắc thuốc lên trên vết thương.



“Vì sao a! Tê! Hắn ở nơi nào đó cùng công chúa tình chàng ý thiếp, ngươi ở chỗ này vì hắn thương tâm khổ sở, ta nhìn không được!” Hà Chính Khiêm nghiêng đầu.



“Nhìn không được cũng đừng nìn, không ai kêu ngươi nhìn.” Sở Nhứ Nhi một cái tát đẩy đầu nàng trở lại.



“Ai, ta đây là đang giúp ngươi, sao ngươi lại không nhìn ra ý của người tốt a, ta nói cho ngươi, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm, người khác muốn cầu ta giúp rất nhiều a! Ngươi cũng --- “



Một câu nói còn chưa nói xong, Hà Chính Khiêm lập tức ngậm miệng, bởi vì nàng nghe thấy được tiếng khóc của người phía sau.



“Ngươi, sao lại khóc a?” Hà Chính Khiêm cũng không dám quay đầu lại, cằm cọ cọ trên cánh tay mình



Sở Nhứ Nhi mang theo khóc nức nở, hấp hấp mũi “Ta không cần ngươi giúp, ta cũng không nợ ân tình của ngươi, bôi thuốc này xong ta sẽ đi.”



“Ngươi đi đâu a?” Vô ý thức thốt ra.



“Không cần ngươi quản, dù sao ta không nợ ngươi.”



Hà Chính Khiêm vừa nghe cũng không quan tâm đau đớn trên người, lập tức ngồi dậy, trước ngực cũng quên che “Ngươi muốn đi đâu nha? Ngươi muốn tự mình đi tìm tên bạc tình kia? Đừng ngốc, ngươi cho Việt Dương thành là nơi nào, cẩn thận ngươi vừa mới bước ra đã bị người ta bán vào thanh lâu làm hoa khôi!” Lời này không phải đe dọa, đây là nàng chính tai nghe Hương tỷ của Xuân Nguyệt Lâu nói.



“Ba!”



Sở Nhứ Nhi đang thương tâm, cách Hà Chính Khiêm an ủi người khác cũng quá không xong, một cái tát này cũng khá là oan ức.



Hà Chính Khiêm ngẩn người, sau đó liền lại thay đổi bộ dạng vô lại nói: “Ngươi đánh đi, dù sao ngày hôm nay ta cũng đã chịu thiệt, bất quá chúng ta phải nói, đánh xong, ngươi không thể nhắc lại chuyện muốn đi, cho dù muốn đi cũng phải là ta đưa ngươi đi.” Nói xong Hà Chính Khiêm hiên ngang lẫm liệt ngưỡng cổ ra, đưa bên mặt chưa bị đánh đến trước mặt Sở Nhứ Nhi, nhắm hai mắt lại “Ngươi đánh đi.”