Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 59 : Động phòng
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
H nhẹ:))
“Thật đẹp.” Sở Thương đưa tay nâng cằm Cảnh Dương lên, nến đỏ chiếu lên gò má ửng đỏ của hai người.
Khuôn mặt ngượng ngùng của Cảnh Dương vô cùng xinh đẹp, trong ánh mắt lại mang theo quyến rũ ngày thường chưa từng thể hiện qua, hiện tại nàng như một đóa vừa nở rộ, đang chờ phu quân đến hái lấy.
Sở Thương cũng có thể nghe trong cổ họng bản thân phát sinh tiếng nuốt, thuận theo nồng đậm hỉ khí xung quanh, chậm rãi cúi người xuống.
“Đừng.” Thanh âm Cảnh Dương nhỏ như muỗi kêu, hai tay nhỏ bé đẩy vai của Sở Thương, đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Còn chưa uống rượu hợp ẩn đâu.”
“Nga nga, ta quên mất.” Sở Thương vội vàng đứng dậy “Ta đi lấy ngay.”
Trái phải Sở Thương cầm một cái ly nhỏ khắc hoa kim sắc “Rót nhiều quá, tràn ra một ít.”
“Ân.” Cảnh Dương chỉ từ xoang mũi phát sinh một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, giơ tay lên muốn cầm lấy ly rượu.
Mà Sở Thương cũng không có ý đưa cho nàng, trái lại còn cầm ly rượu rụt về, giống như đầu gỗ ngồi trước mặt Cảnh Dương, một lúc lâu mới hỏi: “Chúng ta thế nào uống? Bằng không ta uy ngươi đi.”
Cảnh Dương có chút không giải thích được “Uy? Thế nào uy?” Nghĩ thầm là lẽ nào trước đại hôn không ai chỉ cho nàng phải uống rượu như thế nào sao?
Sở Thương liếm liếm môi có chút khô ráo, mắt không thành thật mà loạn đảo, dịch mông, an vị đến bên cạnh Cảnh Dương, lại nắm thật chặt ly rượu trên tay, nói: “Đợi lát nữa ta uy ngươi uống trước, sau đó ngươi lại uy ta, cứ như vậy đi.” Lúc Sở Thương nói lời này, căn bản không để ý tới người bên cạnh, ngược lại giống như đang nói cho bản thân nghe.
Cảnh Dương còn chưa kịp hiểu được nàng nói cái gì, chỉ thấy người này đã ngậm một ngụm rượu vào miệng, hướng nàng hôn lên.
Hai môi ấm áp không một khe hở dán vào nhau, giống như chúng vốn lớn lên cùng nhau, một tay Sở Thương giơ cao ly rượu, tay kia vững vàng nắm cả vai Cảnh Dương, sau một khắc liền vươn đầu lưỡi khiêu mở miệng của Cảnh Dương, rượu ngon theo đầu lưỡi mềm mại trơn ướt từ trong miệng Sở Thương chảy qua, không có cay đắng như trong dự liệu, trái lại là một cổ vị nho ngọt ngào.
“Đây là rượu nho Ngũ ca từ Tây Vực mang đến?” Khóe miệng Cảnh Dương còn dính một ít rượu màu đỏ.
“Uống ngon không?” Sở Thương cong cong khóe miệng, lại duỗi tay quệt đi lớp rượu đỏ ở khóe miệng Cảnh Dương, đặt ở trong miệng bản thân hấp duẫn.
Cảnh Dương bị hành vi càn rở như thế của nàng làm mặt đỏ bừng “Uống rất ngon.”
“Vậy hiện tại tới phiên ngươi.” Sở Thương bỏ ly rượu chưa uống vào trong tay Cảnh Dương, sau đó bản thân còn chủ động há miệng.
Mặt Cảnh Dương đỏ như táo chín, người này học xấu như vậy từ lúc nào, xoay mặt qua nơi khác không nhìn tới nàng.
“Ta là phu quân nàng, ta làm thì nàng có gì mà xấu hổ, hơn nữa, ngày hôm qua nên xem hay không nên xem, ta đều xem hết rồi, hơn nữa không chỉ có xem, ta còn --- “
“Ngươi không được nói.” Cảnh Dương mắc cở vươn tới che miệng của nàng lại, người này sao cái gì cũng nói ra được.
Sở Thương kéo tay nhỏ bé của nàng qua, đặt ở trên miệng hôn một cái “Để ta xem xem.” Dứt lời thì muốn xốc chăn lên.
Cảnh Dương cắn môi, hai tay đẩy nàng “Đây là ban ngày!”
“Ban ngày thì làm sao, ban ngày ta không thể xem phu nhân nhà ta sao, nghe lời, tối hôm qua dưới cảnh tối lửa tắt đèn, ta còn chưa thấy rõ đâu.” Hóa ra là đang chờ cái này.
Vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi của Cảnh Dương, Sở Thương đã đem chăn xốc lên, hai thân thể trắng trắng mềm mềm xích lỏa lộ ra ngoài.
Cảnh Dương vừa định nói nàng, thì thấy nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ, thuận mắt nhìn xuống phía dưới, đúng là một vết máu màu đỏ, đây là tối hôm qua lưu lại.
“Nàng là của ta, thật là của ta.” Sở Thương ôn nhu vuốt ve đạo vết máu kia, viền mắt dĩ nhiên nhịn không được có chút ướt át.
Cảnh Dương xích lỏa thân thể, ôm lấy nàng, hôn lấy gương mặt Sở Thương “Ta vẫn đều là của ngươi.”
“Để ta hảo hảo nhìn nàng.”
Lúc này trong ánh mắt Sở Thương tất cả đều là vô tận ôn nhu cùng thâm tình, nhiễu đến Cảnh Dương có xấu hổ thế nào cũng không nguyện cự tuyệt, gật đầu, tùy ý nàng áp mình.
Hai người nhất thời quấn lại cùng nhau, ngươi nông ta nông, tuy hai mà một.
“Nàng rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Cũng đã một ngày đêm còn chưa tỉnh!” Hà Chính Khiêm xách cổ áo lang trung, tàn bạo mắng hắn: “Có phải ngươi là tên lừa đảo hay không a!”
“Hà đại thiếu gia ngài đừng vội, theo lý thuyết vị cô nương này hẳn là không có gì đáng ngại, về phần bất tỉnh, hẳn là quá mệt nhọc, ngài chờ một chút, lão phu dám cam đoan không được bao lâu khẳng định có thể tỉnh.”
“Ngươi tốt nhất nên nói sự thật! Nếu không thì Huyền Tể Đường kia của ngươi lập tức xong đời!”
Hà Chính Khiêm bỏ qua lang trung, lại đi tới bên giường Sở Nhứ Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của nàng trở nên có chút trắng, ngực không khỏi mắng: cái gì Phò mã chết tiệt, chỉ là một tên phụ tình! Một cô nương êm đẹp cũng bị hắn dày vò thành cái dạng gì rồi!
================================================
Chắc tui bị tiểu đường với hai người này quá:(