Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 62 : Lưu lại?

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


“Tên vô liêm sỉ ngươi! Ngươi trả Nhứ nhi cho ta!” Lúc này trong đại sảnh Phò mã phủ, người đang chửi ầm lên không phải ai khác, chính là Sở Huyền Đông.



Cảnh Dương sai người tới Kinh Hà nguyên bản là muốn đón Sở Huyền Đông cùng Sở Nhứ Nhi đến Việt Dương, cũng không ngờ mang đến chỉ có một mình Sở Huyền Đông.



“Cửu phụ, làm sao vậy?” Sở Thương vừa thấy Sở Huyền Đông đã bị hắn túm cổ áo chất vấn “Nhứ nhi, Nhứ nhi xảy ra chuyện gì?”



“Ngươi còn có mặt mũi hỏi Nhứ nhi!” Sở Huyền Đông lão lệ tung hoành, cắn răng nhìn Sở Thương “Ta sẽ không nên hứa gả nàng cho ngươi sớm như vậy, ngươi ngược lại phủi sạch sẽ, bước lên cành cao, thương cảm Nhứ nhi của ta còn đang ở nhà si ngốc chờ ngươi, nếu không phải vì ngươi, nàng có thể một mình chạy đến Việt Dương sao! Này trên đường nếu như gặp phải kẻ xấu, ngươi muốn ta còn thế nào sống a!”



Sở Thương đại não trống rỗng, không biết làm sao hỏi: “Nhứ nhi sao nàng lại đến tìm ta chứ?”



“Ngươi vô liêm sỉ! Ta liều mạng với ngươi!” Sở Huyền Đông một tay đẩy ngã Sở Thương trên mặt đất.



“Nhanh đi ngăn!” Cảnh Dương ở bên cạnh vẫn cũng không lên tiếng, nhưng này đều động thủ, nàng không có biện pháp không quản.



Vài tên tùy tùng lôi kéo Sở Huyền Đông đến sương phòng đã chuẩn bị sẵn, Cảnh Dương ngồi xổm xuống, đỡ Sở Thương đứng lên.



“Nàng, nàng thế nào lại đi mất a?” Khóe miệng Sở Thương còn chảy máu, trong mắt đều là tự trách “Đều do ta! Đều do ta!”



“Đừng như vậy, Nhứ nhi cát nhân tự có thiên tương khẳng định sẽ không gặp chuyện không may, ta sẽ phái người đi tìm nàng, chỉ cần nàng o73 Việt Dương, nhất định có thể tìm được!” Cảnh Dương thập phần đau lòng Sở Thương lúc này, xuất ra khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng nàng.



“Ta cũng muốn đi tìm nàng!” Hai chân Sở Thương đều run rẩy, mới vừa đứng dậy thì lại ngã xuống.



“Ngươi lãnh tĩnh một chút, không nên như vậy!”



“Ta thế nào lãnh tĩnh! Ngươi kêu ta thế nào lãnh tĩnh!” Sở Thương nắm đầu vai Cảnh Dương, nước mắt không nhịn được rơi xuống “Nàng là vì tìm ta mới đến Việt Dương, một nữ hài tử, đường xa như vậy, nếu như nàng thực sự có chuyện gì, cho dù ta chết một vạn lần cũng không thể bù đắp tội nghiệt!” Sở Thương thất thanh khóc rống.



“Không có việc gì, tin tưởng ta!” Cảnh Dương đưa tay kéo Sở Thương.



================================



“Di?” Hà Chính Khiêm hừ tiểu khúc mới từ Xuân Hương Lâu đi ra, còn đi chưa được mấy bước, thì thấy thị vệ hoàng cung đầy trên đường cái.



“Đây là có xảy ra chuyện gì sao? Bố trận lớn như vậy?” Quay đầu lại chỉ vào Hà An, nói: “Ngươi đi phía trước xem chuyện gì xảy ra cho ta.”



Hà An từ một đám người chen ra ngoài, trong tay còn cầm một bức họa “Thiếu gia người xem.”



“Vật gì vậy?” Hà Chính Khiêm mở to hai mắt nhìn người trong tranh, sao quen thuộc như vậy nhỉ? Tròng mắt càng không ngừng qua lại chuyển động, mạnh đem bức tranh chỉ niết ở trong tay “Không tốt!” Xoay người lập tức chạy về.



“Thiếu gia! Thiếu gia! Ngài chờ ta a!”
“Đã ngủ chưa? Là ta.” Hà Chính Khiêm che miệng, nhỏ giọng hỏi.



Sở Nhứ Nhi khoác một kiện y phục ra mở môn” Khuya rồi không ngủ, chạy đến đây làm gì?”



Hà Chính Khiêm kéo khóe miệng, từ phía sau xuất ra một cái túi, nói: “Ta thấy ngươi đêm nay ăn không nhiều, sợ ngươi đói nên mang chút điểm tâm đên cho ngươi, nhanh ăn đi.”



Sở Nhứ Nhi nhìn dáng dấp cười khúc khích của người này, mũi chua xót, từ trong túi lấy điểm tâm ra, vừa mới ăn một ngụm, nước mắt lập tức rớt xuống.



“Sao ngươi lại khóc? Có phải không thể ăn hay không a?” Hà Chính Khiêm đưa tay lấy điểm tâm trong tâm túi ra cũng cắn một ngụm, vị đạo bình thường nha.



“Không cho ngươi ăn!” Sở Nhứ Nhi hung hăng đoạt khối điểm tâm Hà Chính Khiêm đã cắn một ngụm lại “Đều là của ta!”



Hà Chính Khiêm có chút không rõ, người này rốt cuộc có ý gì a?



Sở Nhứ Nhi vừa khóc, vừa ăn điểm tâm, Hà Chính Khiêm vừa nhìn nàng ăn, vừa giúp nàng xoa nước mắt.



“Vì sao ngươi đối ta tốt như vậy? Nàng chưa từng như vậy.” Sở Nhứ Nhi bỏ qua điểm tâm trong tay, ghé vào trên vai Hà Chính Khiêm khóc nói.



“Ta cũng không biết vì sao, chính là muốn đối với ngươi hảo, không thể để ngươi chịu chút ủy khuất.” Hà Chính Khiêm biết Sở Nhứ Nhi nói hắn chính là chỉ Sở Thương “Ta biết ta kém hắn, ta không bản lĩnh như hắn, thế nhưng ta sẽ nỗ lực học, tương lai nhất định cũng có thể có tiền đồ.”



“Ngươi không cần so với ai, ngươi cũng tốt, chí ít trong lòng ta đều nghĩ như vậy.”



Thân thể Hà Chính Khiêm rõ ràng cứng lên, vừa định nói, thì lại nghe Sở Nhứ Nhi nói.



“Ta ngày mai sẽ quay về Kinh Hà.”



“Vì sao!” Hà Chính Khiêm nói xong thì ngây ngẩn cả người, sau đó lại nói: “Ý của ta là, ngươi cùng với cha ngươi cũng có thể ở lại, nếu muốn mở y quán và vân vân, ta cũng có thể giúp các ngươi.”



Khóe miệng Sở Nhứ Nhi xả ra một tia tiếu ý gượng ép, nói: “Người ta đã tìm được rồi, cũng gặp, còn có lý do gì lưu lại đây.”



Ngực Hà Chính Khiêm đau xót, không hề nghĩ ngợi, đưa tay kéo Sở Nhứ Nhi ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Coi như là vì ta, lưu lại được không?”



===================================



Vừa ngọt vừa đắng =))))



P/s: chương H nhiều view hơn mấy chương bình thường nhỉ? =)))))