Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 63 : Yêu lần hai
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
“Còn chưa nghỉ ngơi sao? Hay là ngươi chuẩn bị muốn ở thư phòng qua đêm?” Cảnh Dương khoác một kiện ngoại sam của Sở Thương, tóc cũng thả xuống. (chỗ này còn một câu nguyên bản QT là “tán tán đích phi trên vai thượng cuối thời chi tuyệt địa phùng sinh.” Nhưng mình k hiểu nó muốn nói gì nên k đưa vào ==)
Sở Thương ngồi ngay ngắn trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì, Cảnh Dương đẩy cửa vào nàng cũng không biết, thẳng đến lúc nói, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Che trán, xoay người không nhìn tới Cảnh Dương “Ngày mai phải đến thái y viện, ta còn có chút chuyện cần chỉnh lý, ngươi đi ngủ trước đi.”
Cảnh Dương âm thầm ở trong lòng thở dài một hơi, ngày này vẫn tới, mặc kệ bản thân né tránh thế nài, cẩn thận thế nào, Sở Nhứ Nhi vẫn trở thành rào cản ngăn cách giữa các nàng.
“Ngươi cũng biết, hôm nay mới là ngày thứ ba chúng ta thành thân.” Ngón tay Cảnh Dương nhẹ vỗ về ngoại sam trên người, ân ái ngọt ngào hôm qua còn rõ ràng trong mắt, hôm nay đã trở nên xạ lạ như vậy “Phu quân, đây là chuẩn bị sau này để vi thê độc thủ phòng trống sao?”
Sở Thương nghe ra đau khổ trong lời nói của Cảnh Dương, nàng lại khiến nàng ấy thương tâm rồi “Ta không có, chỉ là trong đầu ta có chút loạn.”
“Ngươi có!” Cảnh Dương mang theo thanh âm khóc nức nở, giương mắt nhìn hướng Sở Thương “Trước khi thành thân ngươi đã nói qua, ngươi sẽ quên nàng, trong lòng ngươi chỉ có một mình ta, nhưng còn bây giờ thì sao, ngươi vì Sở Nhứ Nhi, muốn vứt bỏ ta, hôm nay đã tròn một ngày ngươi chưa từng nói với ta một câu, ngươi thật sự cho rằng thư phòng nho nhỏ này có thể giấu toàn bộ tâm tư của ngươi sao?”
Sở Thương cau mày nói: “Cảnh Dương, ta chỉ cảm thấy có lỗi với nàng, cũng không có tâm tư gì khác, ngươi không nên suy nghĩ nhiều.”
“Ngươi cảm thấy có lỗi với nàng, ta đây thì sao? Ngươi như vậy thì không làm ta thất vọng sao?” Cảnh Dương từng bước một đi đến bên cạnh Sở Thương, thật sâu nhìn nàng, từng chữ nói rõ: “Nếu sớm biết rằng hôm nay nàng sẽ làm ngươi thống khổ như vậy, tự trách như vậy, vậy lúc đó ngươi lấy ta làm cái gì, ngươi biết rõ cho dù thực sự ngươi không lấy ta, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, thế nhưng vì sao lúc ngươi cùng một chỗ với ta, còn để nữ tử khác tổn thương lòng ngươi!”
“Bất quá hiện tại cũng không muộn, nếu như ngươi muốn đổi ý, ta cũng không ngăn ngươi, bỏ ta, ngươi đi tìm nàng đi.”
“Rầm!” một tiếng, hai nắm tay Sở Thương dùng sức đấm lên mặt bàn, đứng dậy, hai mắt đỏ tươi nhìn về phía Cảnh Dương “Sao ngươi có thể nói như vậy! Sao ngươi có thể kêu ta bỏ ngươi?! Ngươi đây là đang cắt tim ta!”
Cảnh Dương liều mạng cắn môi, quật cường không nhìn tới Sở Thương, vì sao nàng phải yếu đuối trước mặt người này như thế.
“Ngươi nhìn ta a! Vì sao không nhìn ta!”
Sở Nhứ Nhi nhìn nhãn thần cực nóng của người nọ, ngực không hiểu sao có một dòng nước ấm trải qua, những thứ nàng không có được từ Sở Thương, Hà Chính Khiêm ngược lại bồi thường tất cả cho n àng, đôi khi, Sở Nhứ Nhi nghĩ bản thân rất xấu xa, lưu lại rốt cuộc là đúng hay sai, đối hai người bọn họ mà nói đều là khảo nghiệm của bản thân mình.
“Ngươi cũng suy nghĩ nhiều, ta lưu lại, không chỉ có bởi vì ngươi, chủ yếu chính là bởi vì Hà phu nhân.”
“Nương?” Hà Chính Khiêm phiền muộn, lão nương của nàng cũng nhúng tay?
Sở Nhứ Nhi gật đầu “Ân, nàng nói hy vọng ta lưu lại có thể giúp nàng giáo dục nhi tử không học vấn không nghề nghiệp kia thành tài.”
“Cho nên đây?” Hà Chính Khiêm có loại cảm giác không tốt.
“Cho nên --” Sở Nhứ Nhi tận lực thanh thanh giọng nói “Khụ khụ, Hà Chính Khiêm từ hôm nay về sau, ta chính là phu tử của ngươi, còn không mau mau hành lễ.”
“Cái gì!” Nguyên lai nương ta làm như thế!
“Còn không hành lễ!”
“Ta không, trừ phi ngươi có thể bắt được ta!”
“Ngươi đứng lại! Nếu không sau này ta sẽ không để ý ngươi nữa!” Sở Nhứ Nhi nhướng mi nhìn Hà Chính Khiêm đang chạy đến thích thú.
Có ai uy hiếp người khác như thế không a, bất quá tuy nhiên nói như vậy, người nào trái lại vẫn ngừng bước, lề mề đi đến trước mặt Sở Nhứ Nhi, khom lưng, chắp tay nói: “Phu tử hảo.”
“Ngoan! Ha hả “
Nụ cười của Sở Nhứ Nhi mê hoặc hai mắt của Hà Chính Khiêm, ở trong lòng yên lặng nghĩ, nếu sau này mỗi ngày đều có thể thấy nàng cười như thế, vậy làm cái gì bản thân cũng đều nguyện ý!