Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 64 : Đối thoại của hai nữ nhân

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Hà Chính Khiêm mới từ bên ngoài điên điên chạy về, chợt nghe hạ nhân nói Tiêm Nhu công chúa tới, mạnh vỗ đầu! Đây là chính phòng* đã tìm tới cửa a?! Không được, nàng không ở đây khẳng định Nhứ Nhi sẽ bị thiệt! Nàng gấp gáp chạy đến sương phòng của Sở Nhứ Nhi.



*ý nói vợ lớn



“Nhứ Nhi!” Cửa phòng hầu như là bị Hà Chính Khiêm đụng hỏng, chợt nghe “Thình thịch” một tiếng, lăn vào phòng.



Hà Chính Khiêm vội vàng bò lên, bụi trên người cũng không phủi thì vọt tới trước người Sở Nhứ Nhi, dùng thân thể che chắn cho nàng.



Cảnh Dương nhớ kỹ người này, ngày đó đúng là hắn đả thương Sở Thương, nhìn vẻ mặt địch ý của Hà Chính Khiêm, nhượng nàng tâm sinh hiếu kỳ, đại công tử của Hà viên ngoại thế nào lại quen biết với Sở Nhứ Nhi chỉ mới đến Việt Dương có vài ngày, nhìn dáng vẻ khẩn trương này, phỏng chừng quan hệ cũng không cạn đi.



Sở Nhứ Nhi đưa tay, không vết tích lôi kéo tay áo Hà Chính Khiêm.



“Ngươi đừng sợ, có ta đây!” Lúc Hà Chính Khiêm nói lời này, mắt luôn nhìn Cảnh Dương.



“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”



“A?”



Sở Nhứ Nhi cau mày, đè thấp thanh âm nói: “Ta kêu ngươi đi ra ngoài trước.”



“Thế nhưng --” Hà Chính Khiêm không rõ nhìn nàng, trong ánh mắt tất cả đều là nghi vấn.



Sở Nhứ Nhi kéo người trước mặt, nhìn về phía Cảnh Dương, nói: “Thỉnh công chúa chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong thì lôi kéo Hà Chính Khiêm còn đang trong trạng thái không hiểu gì cả đi ra ngoài.



“Sao ngươi lại kéo ta ra? Nếu như nàng khi dễ ngươi làm sao bây giờ?”



“Nào có nghiêm trọng như ngươi nói vậy, ngươi về phòng trước đi, một hồi ta qua tìm ngươi.”



“Không được! Ta không đi đâu hết.” Tính xấu của Hà Chính Khiêm lại bắt đầu, vừa cứng đầu vừa đáng ghét.



“Sao ngươi không nghe lời như thế! Ngươi đều đã quên tất cả lúc trước đã đáp ứng ta! Nếu như ngươi không nghe ta nói, ta lập tức thu thập đồ đạc quay về Kinh Hà, sau này ngươi cũng đừng nghĩ thấy ta nữa!” Sở Nhứ Nhi cau mày.


Hà Chính Khiêm sợ nhất nghe nàng nói cái này, vội vàng đè lại tay nàng, gấp giọng nói: “Ôi yêu! Ta đi, ta đi còn không được sao, ngươi đừng luôn suốt ngày đem lời này ra nói, quá dọa người.”



Sở Nhứ Nhi bĩu môi, giống như là bị cái gì thiên đại ủy khuất “Vậy ngươi còn không mau đi, trước khi trời tối, ta muốn thấy được ngươi chép xong.”



“Trước khi trời tối!” Hà Chính Khiêm vừa định phát tác, thì lại thấy ánh mắt kia của Sở Nhứ Nhi, quên đi, nàng nhận mệnh, thở dài nói: “Ta sẽ đi ngay, ngươi nghìn vạn lần đừng nóng giận.” Nói xong nàng phất tay áo, lập tức đến thư phòng.



Sở Nhứ Nhi nghĩ đến bộ dạng kẻ câm ăn hoàng liên* vừa rồi của Hà Chính Khiêm, nhịn không được bật cười lên, người này căn bản là một hài tử còn chưa lớn nha.



“Nghe nói hôm nay bệnh đau đầu của phụ hoàng lại tái phát, ngươi mệt chết rồi đi?” Ngón tay Cảnh Dương nhẹ nhàng xoa ấn hai bên huyệt thái dương của Sở Thương.



Sở Thương nhắm mắt lại, đầu tựa vào ghế ngồi “Cũng tốt, cũng không mệt lắm.” Kéo tay Cảnh Dương qua “Đừng ta, theo ta trò chuyện, ta rất nhớ ngươi.”



Cảnh Dương theo tay Sở Thương, ngồi trên đùi của nàng, nhéo nhéo mũi của nàng, cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Một ngày không gặp như cách ba thu a? Ngươi khi nào thì học được miệng lưỡi trơn tru như thế.”



“Thế nào lại là miệng lưỡi trơn tru a, ta thực sự nhớ ngươi, chúng ta đây mới là tân hôn, ngươi không nhớ ta a?” Vừa nói Sở Thương lập tức dán mặt qua, muốn hôn nàng.



“Bên ngoài còn có người.” Cảnh Dương có chút thẹn thùng xoay mặt qua chỗ khác.



“Vậy kêu bọn họ đều lui xuống.” Nói xong Sở Thương lập tức đứng dậy, lôi kéo Cảnh Dương đi đến bên giường.



Cảnh Dương không lay chuyển được Sở Thương, hơn nữa đích xác nàng cũng nói không sai, đang tân hôn, Sở Thương muốn, bản thân cũng muốn.



“Ân, chậm một chút.” Hôm nay Sở Thương có chút gấp, hạ thủ cũng có chút nặng.



Bất quá sau đó hai người chậm rãi rơi vào cảnh đẹp, Sở Thương phủ ở trên người Cảnh Dương, ôm lấy tấm lưng trơn bóng của nàng, trầm thấp gầm gừ bên tai nàng, rất nhanh dưới đầu ngón tay của bản thân, rốt cục sau một trận run rẩy của Cảnh Dương, kết thúc trận đấu ôn nhu này.



Cảnh Dương nhẹ vỗ về Sở Thương đang phủ trên người mình há mồm thở dốc, dán ở bên tai của nàng nói nhỏ: “Hôm nay ta đi gặp Nhứ Nhi.”



===================================



Nghe xong xìu cmnl =)))))) hắc hắc...