Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 65 : Hiền thê
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Hô hấp của Sở Thương cứng lại, thân thể cương cứng lập tức từ trên người Cảnh Dương lăn qua một bên, cả người còn lui vào phía trong một chút, xoay mặt đi không rên một tiếng.
Cảnh Dương nhìn phía sau lưng Sở Thương, có chút bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, người này lại cáu kỉnh, sợ là vướng mắc trong lòng lại tái phát.
“Làm gì xoay mặt đi? Ngươi không muốn hỏi ta một chút, nàng với ta nói cái gì sao?” Cảnh Dương xích lỏa dán sát vào phía sau lưng đơn bạc của Sở Thương.
“Hỏi cái gì?” Sở Thương rất rõ ràng là không muốn nói, tay lại dùng chút khí lực túm túm chăn, buồn bực nói: “Ta mệt nhọc, ngày mai hãy nói đi.”
“Ngươi xác định muốn ngày mai nói?” Cảnh Dương nghịch ngợm đặt cằm ở trên vai Sở Thương nhẹ nhàng cọ cọ “Thế nhưng nếu như đợi đến ngày mai, nói không chừng ta sẽ quên.”
“Ngươi quên thì quên, ta không nghe là được.” Sở Thương lập tức xoay người ngồi dậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Cảnh Dương bị nàng đột ngột ngồi dậy làm hoảng sợ.
“Ta đi viết đơn thuốc, ngày mai Trân phi nương nương cần.” Dứt lời muốn đưa tay vén chăn lên.
Cảnh Dương có thể để nàng xuống giường mới là lạ đây.
Hai cánh tay dùng lực, ôm lấy phía sau lưng trơn bóng của Sở Thương, cả người thì như rắn nước bắt đầu quấn lấy “Đơn thuốc ngày mai, hôm nay viết làm cái gì, hay là Trân phi nương nương trọng yếu hơn so với ta?” Lời nói đầy ẩn ý còn mang theo cảm giác điềm đạm đáng yêu, làm cho tâm sinh thương tiếc.
“Ngươi xem ngươi, nói nhảm gì đấy!” Sở Thương bị Cảnh Dương ôm chặt, phía sau là hai luồng mềm mại trước ngực kia, bọn ta có thể cảm giác nhất thanh nhị Sở, trong lúc nhất thời lại có chút nhịn không được mà nhẹ nhàng cọ xát.
“Ngứa.” Cảnh Dương cười khẽ rụt người về, bất quá ý xấu của người nào đó đã bị câu lên, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha nàng như thế.
Sở Thương một cái xoay người đã bắt được mỹ nhân đang muốn chạy trốn vào trong lòng, khóe miệng câu ra một tia cười xấu xa “Phu nhân ngứa ở đâu a? Để phu quân gãi cho ngươi.” Nói xong lập tức đưa tay đến trước ngực Cảnh Dương.
“Đừng, chờ một chút đã.” Cảnh Dương ấn lấy bàn tay lộn xộn trước ngực mình, giương mắt nhìn Sở Thương, nói: “Ngươi thực sự không muốn biết biểu muội kia của ngươi nói cái gì sao?”
Quả nhiên không ngoài Sở liệu, lời này của Cảnh Dương vừa nói ra, Sở Thương lập tức không còn náo loạn, đôi tay vốn muốn làm chuyện xấu trước ngực nàng cũng rút trở về, khuôn mặt kéo căng không hề hé răng.
“Dạ, hoàng thượng.” Sở Thương lưng cõng hòm thuốc, chắp tay khom lưng.
Mộ Dung Thần nhắm mắt lại, lo lắng nói: “Quốc sư mấy ngày trước đây có nói với trẫm, nói là ở Bồng Lai tiên cảnh, có một loại tiên thảo trường sinh bất lão, cực kỳ trân quý, nếu dùng nó để luyện chế đan dược, một ngày thành công, liền có thể trung niên bất lão, theo như ngươi, hắn nói như vậy có mấy phần đáng tin.”
Ngực Sở Thương lộp bộp một tiếng, Bồng Lai tiên cảnh, trường sinh tiên thảo, hoàng thượng đây là muốn làm gì?
“Tư liệu lịch sử đích thật là từng có ghi chép về Bồng Lai tiên cảnh, mà hoàng thượng nhắc tới tiên thảo, chuẩn xác mà nói là một loại thực vật có tên là Tuyệt tình thảo.”
“Đúng! Chính là gọi như vậy!” Mộ Dung Thần kích động đến to tiêng, phật châu mạnh mẽ đập lên bàn “Ngươi cũng đã nói như vậy, xem ra quốc sư nói đều là sự thật!”
Sở Thương nhìn bộ dáng hưng phấn của Mộ Dung Thần, trong lòng nàng lại càng bất an thêm, khom người lại nói: “Thế nhưng này cũng chỉ là thuật lại, không ai chân chính đi qua Bồng Lai tiên cảnh, cũng chưa có ai chân chính gặp qua Tuyệt tình thảo kia.”
“Mà quốc sư nói hắn đã gặp qua, cái gọi là tuyệt tình đoạn ái, mới có thể vô dục vô cầu, mà bí quyết trường sinh bất lão cũng là ở trong đó.”
Hắn gặp qua? Lúc này Sở Thương nắm tay thật chặc, một quốc sư nho nhỏ làm sao dám nói ra lời nói không có chứng cứ như thế “Hoàng thượng, địa phương kia cũng chỉ là truyền thuyết, tuyệt đối không thể --- “
“Được rồi!” Nói còn chưa nói xong đã bị lớn tiếng cắt đứt “Ngươi lui xuống đi, chuyện này ngươi phải tuyệt đối bảo mật, cho dù là Dương Nhi cũng không thể nói, hiểu ý của trẫm không?” Mộ Dung Thần híp mắt uy hiếp Sở Thương.
“Dạ, vi thần hiểu.”
“Lui xuống đi.”
“Dạ, vi thần xin cáo lui.”
Sở Thương vừa hồi phủ thì nhốt bản thân vào thư phòng, còn đuổi hết hạ nhân ra ngoài, thật là khác thường, như vậy giống như một lão hổ đang phát uy, nếu ai dám đến trêu chọc, vậy nhất định sẽ gặp tai ương.
======================================
Bão tới \(º □ º l|l)/