Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 72 : Ngươi là nương tử của ta

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Từ sau khi Sở Nhứ Nhi đánh Hà Chính Khiêm một cái tát, đã mấy ngày rồi nàng cũng không nhìn thấy người nọ, cho dù là thỉnh thoảng gặp gỡ, người nọ cũng chỉ trong nháy mắt hai ánh mắt gặp nhau liền lập tức quay mặt đi, sau đó bước nhanh ly khai, chỉ để lại cho Sở Nhứ Nhi một bóng lưng vội vã, xem ra lần này chính mình thật sự tổn thương lòng của nàng.



“Thiếu gia nhà ngươi đâu?” Sở Nhứ Nhi nhìn Hà An ở cửa hỏi, nàng biết sáng sớm như thế, khẳng định Hà Chính Khiêm còn ở trong phòng đây.



Sắc mặt Hà An có chút rối rắm, mấy ngày nay kẻ ngu si đều có thể nhìn ra thiếu gia nhà hắn cùng Sở cô nương này đang mâu thuẫn, hai người không gặp mặt ngược lại còn tốt, vừa thấy mặt ai cũng không để ý tới ai, mà lúc này cô nương người ta đều đã tìm tới cửa, nếu không gặp có phải không tốt lắm hay không a?



“Cái này?” Hà An suy nghĩ chỉ chốc lát, lại nói: “Sở cô nương ngài chờ trước, tiểu nhân lập tức nói với thiếu gia một tiếng.”



Sở Nhứ Nhi gật đầu “Đa tạ.”



Hà Chính Khiêm nằm ở giường, quần áo chỉnh tề, cũng không như là bộ dạng còn đang muốn ngủ, cũng không giống bộ dạng chuẩn bị ra ngoài, Hà An nhẹ bước chân, đứng cách giường không xa, thấp giọng nói: “Thiếu gia, Sở cô nương tới, nói có việc tìm ngài, đây là gặp hay...” Không gặp a?



Hà Chính Khiêm vốn nhắm mắt, vừa nghe đến ba chữ Sở cô nương, lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhưng lập tức lại ngã xuống, muốn chết không muốn sống nói: “Ngươi nói ta còn chưa tỉnh.”



“A? Này, này không tốt đi.” Hà An một bên ấp a ấp úng: “Cô nương người ta đều đã tìm đến ngài trước, ngài một đại nam nhân, còn rụt rè sợ hãi như thế, này không phải quét sạch mặt mũi người ta sao?”



“Ngươi biết cái rắm!” Hà Chính Khiêm ngoài miệng bá nói, trong đầu nhưng ủy khuất như tiểu tức phụ, nâng tay sờ sườn mặt của mình, một bạt tai kia đánh sạch hết tất cả dũng khí của mình, là ai quy định người động tâm trước phải chịu dằn vặt như vậy, Hà Chính Khiêm ta không bao giờ muốn chịu loại khuất nhục này nữa.



Hà An vừa nghe thì biết đây là điềm báo trước khi tức giận, lập tức gật đầu, đi ra ngoài đáp lời.



“Thế nào? Ta có thể đi vào không?” Sở Nhứ Nhi nhìn Hà An từ trong phòng đi ra, liền hỏi.



“Là như vầy, thiếu gia hắn còn chưa tỉnh đâu, ngài xem ngài có chuyện gì thì nói cho tiểu nhân trước, chờ thiếu gia tỉnh tiểu nhân sẽ chuyển cáo cho hắn.” Tim Hà An nhấc lên đến cổ, cái này gọi là chuyện gì a, hắn hiện tại là hai đầu đều không tốt, nhìn sắc mặt Sở Nhứ Nhi cũng không tốt, âm thầm nói: ta chỉ là một người truyền lời, các ngươi có chuyện tự mình giải quyết, cũng không quan hệ gì với ta a.



Sở Nhứ Nhi nghe Hà An nói xong, kinh ngạc đứng ở trước cửa, có chút thất thần, người này dĩ nhiên gặp bản thân một lần cũng không chịu, quả nhiên là một Vương bát đản hỗn đản!



Cắn môi mỏng, oán hận nhìn chằm chằm đại môn đóng chặt kia, cả tiếng nói: “Có bản lĩnh thì ngươi cả đời cũng đừng gặp ta!”



Hà Chính Khiêm từ sau khi Hà An vừa đi ra ngoài cũng đã đứng dậy, đi tới trước cửa, ngồi chồm hổm, lỗ tai dán trên cửa phòng, cho nên những lời này, nàng nghe được nhất thanh nhị sở.



“Ta không gặp ngươi, đó là ta không muốn gặp ngươi sao! Rõ ràng là ngươi đánh người trước đây, hiện tại dĩ nhiên lại trách đến trên đầu ta!” Hà Chính Khiêm cũng không dám cả tiếng nói ra, chỉ là một bên nhỏ giọng nói thầm.



“Thiếu gia, ngài làm cái gì vậy?” Hà An cất bước Sở Nhứ Nhi, xoay người mới vừa mở cửa phòng thì thấy thiếu gia nhà mình khom người ngồi xổm dưới đất, nghi hoặc nói: “Thiếu gia, ngài làm cái gì vậy?”



Hà Chính Khiêm lập tức đứng dậy, phủi y phục, nói: “Ngươi quản ta làm gì! Ta thích ngồi chồm hổm không được a!” Dứt lời, lại phất tay nhượng Hà An đi ra ngoài “Được rồi, ta còn chưa tỉnh ngủ đâu, người đừng phiền ta.”



“Thế nhưng -- “


Cảnh Dương hé miệng cười nói: “Còn không mau đuổi theo!”



“Nga nga!” Hà Chính Khiêm được nàng nhắc như thế, mới vội vàng đuổi theo.



Sở Thương lắc đầu nhìn bóng lưng Hà Chính Khiêm, bản thân tự rót ly trà, nói: “Thực sự là một tên ngốc a.”



Cảnh Dương vươn tay đâm đâm cái trán của nàng, nói: “Người ta đây là thành thật, ngươi năm đó nói không được hai câu đã bắt đầu động thủ động cước.”



Sở Thương cười cười, có sao? Không sao, dù sao nàng cũng không nhớ kỹ.



“Nhứ Nhi! Ngươi chờ ta một chút!” Hà Chính Khiêm ra sức kéo Sở Nhứ Nhi vào lòng mình.



“Ai cho phép ngươi nói như vậy! Ngươi như vậy, sau này ngươi kêu ta làm sao gặp mặt biểu ca bọn họ a!” Mặt Sở Nhứ Nhi nóng đến không chịu được, cái gì mê sảng người này đều dám nói ra!



Vừa rồi Hà Chính Khiêm nóng ruột mới nói như vậy, hiện tại nghĩ đến, xác thực có điểm sai “Ta, ta, cái này, ta -- “



Ấp a ấp úng nửa ngày, một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong, lập tức cảm thấy trong lòng có thêm một thân thể mềm mại.



“Nhứ Nhi --” trải qua giáo huấn lần trước, hiện tại Hà Chính Khiêm học được quy củ, không dám đơn giản ôm lại người trong lòng.



Sở Nhứ Nhi dán trong ngực Hà Chính Khiêm, nhu thuận nói: “Ngươi quay về phải đi Kinh Hà cùng cha ta cầu hôn.”



Hà Chính Khiêm không thể tin được nhìn người trong lòng, nâng vai của nàng lên nói: “Ngươi nói cái gì?”



Sở Nhứ Nhi trắng mắt liếc người này, loại lời nói ngại ngùng này sao mình có thể lập lại lần nữa chứ “Không nghe thì thôi.”



“Đừng đừng đừng! Ta nghe thấy, nghe thấy!” Trong long Hà Chính Khiêm vui đến nở hoa “Ta hiện tại phải đi tìm cha ngươi cầu hôn!”



Sở Nhứ Nhi một tay nhéo cái lỗ tai của nàng, nói: “Đã trễ thế này, đi cái gì đi! Làm chuyện tào lao, còn không mau về nhà đi!”



Hà Chính Khiêm đã vui đến hồ đồ, miệng đều sắp chạm đến tai “Hảo hảo, về nhà!” Nói xong liền chặn ngang bế Sở Nhứ Nhi lên, hô lớn nói: “Ta muốn lấy Sở Nhứ Nhi làm vợ a!”



“Ngươi! Trên đường cái kêu loạn cái gì! Mau buông ta xuống!” Ngoài miệng Sở Nhứ Nhi nói như vậy, mà trên tay ngược lại chăm chú ôm cổ Hà Chính Khiêm, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười ngọt ngào.



========================================



Ngâm hơi lâu, sr mấy b:))