Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 80 : Động phòng sớm?

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Đã nhiều ngày coi như trải qua tương đối thanh nhàn, hôn sự và vân vân cũng không cần Sở Nhứ Nhi quan tâm, hôm nay nàng lại bị Hà mẫu kéo đi tâm sự, đến lúc trở về sương phòng cũng đã không còn sớm, tùy ý rửa mặt một phen, liền nằm xuống, nhưng thân thể mới vừa chạm giường, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng người đi lại, bất quá tiếng bước chân này Sở Nhứ Nhi vừa nghe thì biết là ai, nhưng mà đã trễ thế này, người này không ngủ lại đi loạn cái gì đây, đứng dậy thắp lại đèn vừa dặp tắt không được bao lâu liền mở cửa đi ra.



“Đêm khuya không ngủ, ngươi làm cái gì?”



Hà Chính Khiêm vốn vừa đi dạo về, bởi vì nàng không biết có nên gõ cửa phòng Sở Nhứ Nhi hay không, kỳ thực nếu như bình thường, nàng đã sớm gõ cửa đi vào, mà mấy ngày trước đây bị Sở Thương cảnh cáo một phen, nàng trái lại cố kỵ, tuy rằng bản thân thân là nữ tử, nhưng ngoại nhân cũng không rõ tình hình, nếu như mình vẫn không cố kị gì như vậy, sẽ không tốt đối với danh tiếng của Nhứ Nhi.



“Ta, ta đi ra ngắm sao, tản bộ.”



Hà Chính Khiêm trước sau như một không biết nói dối, mỗi lần chỉ cần vừa nói dối, mắt sẽ không ngừng nháy, Sở Nhứ Nhi liếc mắt liền nhìn thấu nàng “Ngắm sao?” Ngẩng đầu nhìn nhìn trời, hỏi: “Không chừng ngày mai trời sẽ rất âm u đi?”



“A?” Hà Chính Khiêm lập tức cũng ngẩng đầu cũng nhìn trời, thực sự là lão thiên gia cũng không giúp nàng, tối nay một ngôi sao cũng không có!



“Nói, rốt cuộc làm sao vậy?”



“Ách, ngạch, cái kia, ta -- “Hà Chính Khiêm vô cùng quẫn bách, hai tay không ngừng cọ đi cọ lại ngoại sam bạch sắc.



Sở Nhứ Nhi nhìn bộ dáng chậm chạp của nàng liền sốt ruột, đưa tay kéo nàng “Vào rồi nói.”



“Đừng đừng đừng!” Hà Chính Khiêm vội vàng xua tay “Ta vẫn không nên vào, ta chỉ là nhớ ngươi, đến xem ngươi, nhìn thấy ngươi ta có thể yên tâm trở lại ngủ, ta đi đây.”



Sở Nhứ Nhi nghe được nàng nói lời này thì cảm thấy buồn cười, nhanh tay kéo lấy tay áo của nàng nói: “Tối như bưng ngươi có thể nhìn thấy cái gì? Ta còn không nhìn rõ ngươi, ngươi có thể thấy rõ ta?”



Hà Chính Khiêm nghe được tiếng cười của Sở Nhứ Nhi, tình cảm trong lòng cũng không kiềm chế được nữa, dùng sức kéo một cái, liền kéo ý trung nhân ôm vào trong ngực, giọng nói có chút run rẩy “Ta nhìn rất rõ, chỉ cần là ngươi, ta đều thấy rõ!”



“Ngươi làm sao vậy?” Sở Nhứ Nhi nghe giọng nói run run của người này, trong lòng lập tức lo lắng, hai tay siết chặt thắt lưng của nàng “Ngươi đừng như vậy, có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta, không nên nghẹn ở trong lòng.”
“Cha!” Sở Nhứ Nhi vừa vào cửa thì thấy Sở Huyền Đông, vui vẻ khóc lên “Nữ nhi còn tưởng rằng ngươi không tới nha.”



Sở Huyền Đông từ ái nhìn Sở Nhứ Nhi nói: “Đại sự cả đời của thân khuê nữ của ta, ta sao có thể không đến, đừng nghĩ cha ngươi nhỏ mọn như thế, tuy rằng ta không thích Hà Chính Khiêm bao nhiêu, nhưng chỉ cần hắn tốt với ngươi, ngươi vui vẻ, cha liền thoả mãn.”



Sở Nhứ Nhi nhất thời khóc không thành tiếng, cũng may còn có Cảnh Dương ở đấy, kéo nàng đứng lên “Ngày tốt mà khóc cái gì, ngày mai Nhứ Nhi của chúng ta phải thật xinh đẹp, thật vui vẻ mà xuất giá.”



Đồ cưới của Sở Nhứ Nhi đều là do Cảnh Dương chuẩn bị, Sở Huyền Đông là nam nhân không hiểu việc này, Sở Thương tuy rằng là nữ tử, nhưng đối việc này cũng là dốt đặc cán mai, cho nên này trọng trách cũng đều rơi vào trên người Cảnh Dương, mà Cảnh Dương đối với Sở Nhứ Nhi cũng yêu thương như thân muội muội, không nói nàng đối với Sở Thương có ân cứu mạng, chỉ cần chỉ dựa vào tính tình của nữ tử này, cũng cùng nàng có chút hợp ý.



“Thế nào, nhớ nàng có đúng hay không?” Cảnh Dương vừa vào cửa thì nhìn thấy Sở Nhứ Nhi một người ngồi ở trong sương phòng phát ngốc.



Sở Nhứ Nhi vội vàng đứng lên, ngực âm thầm trách cứ bản thân, thế nào lại thất thần chứ, Cảnh Dương vào mà cũng không biết, e là bộ dạng thất thố kia của mình đều bị nàng nhìn thấy đi, xấu hổ cười cười “Biểu tẩu.”



Cảnh Dương hé miệng cười, nàng biết Nhứ Nhi xấu hổ, bước nhanh đi tới trước mặt “Đừng đứng, mau ngồi xuống đi.” Lại rót hai ly trà nóng, quay đầu cười nói: “Ngươi nhớ nàng cũng đúng thôi, này không có gì xấu hổ, khi đó ta cùng Sở Thương cũng là như vậy, vừa mới xa nhau thì lại bắt đầu tưởng niệm, các ngươi còn chưa thành thân, đợi sau khi thành thân, sẽ càng thêm như keo như sơn.”



“Biểu tẩu ~” Sở Nhứ Nhi xấu hổ không được, bốn chữ như keo như sơn này khiến nàng lại nhớ đến đêm qua, nếu như đều không phải Hà Chính Khiêm dừng cương trước bờ vực, phỏng chừng hiện tại các nàng cũng đã động phòngsớm.



“Được rồi được rồi, không nói.” Cảnh Dương biết cô nương này da mặt mỏng, cũng không nói thêm gì nữa, bằng không mặt của Sở Nhứ Nhi sẽ bị nóng chín.



Một ngày này rốt cuộc khổ cho Hà Chính Khiêm, cả ngày nàng đều bị cha ghét bỏ, không phải chỉ một ngày không gặp thôi sao, cần phải thất hồn lạc phách như thế kia, giống như mất hồn, không có tiền đồ!



Kỳ thực bên này Sở Nhứ Nhi cũng không chịu nổi, bình thường Hà Chính Khiêm luôn ở cùng nàng, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ cần nàng ở bên cạnh là tốt rồi, nhưng hôm nay chỉ có một mình nàng, một mình ở trên giường lật qua lật lại, nghĩ đến ngày mai sẽ gả cho nàng lòng vừa vui mừng, vừa khẩn trương, sau đó dĩ nhiên lại có loại cảm giác muốn, cuối cùng thì thế nào ngủ chính nàng cũng không biết, lúc tỉnh lại, Phò mã phủ cũng đã bắt đầu khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt.



Hà Chính Khiêm cưỡi đại mã, uy phong mười phần, đội ngũ đón dâu kéo dài cả một con đường, giống như một con rồng thật dài, hôm nay nàng sẽ lấy nữ tử bản thân yêu nhất, từ nay về sau sẽ cho nàng ấy nhưng điều tốt đẹp nhất!