Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 83 : Hầu hạ

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Tuy rằng Kinh Hà địa lý xa xôi, nhưng phong cảnh lại không thua kém, so sánh với Việt Dương thì nhiều hơn một phần không khí yên tĩnh, Cảnh Dương thỉnh thoảng lại vén rèm cửa ra nhìn, vừa mới có một trận tuyết lớn, rất phong vị như vạn cây hoa lê nở.



“Sao thế? Sốt ruột?” Sở Thương ôm vai Cảnh Dương, cười nói: “Đợi lát nữa sẽ đến.”



Cảnh Dương rúc vào trong lòng nàng, trong lòng lại có chút khẩn trương, có lẽ nói là kích động, Kinh Hà đối nàng mà nói là xa lạ, nhưng lại đầy mong đợi, đây là nơi duy nhất nàng cùng Sở Thương không có liên hệ, ở chỗ này không có mình, khoảng trống ba năm kia, khiến nàng có chút câu thúc, đối mặt tất cả ở đây, lần đầu tiên Cảnh Dương có một loại cảm giác vô lực.



Sở Thương đối với Kinh Hà có tình cảm đặc thù, nàng quên Long Sơn Tự, với nàng mà nói, hiện tại Kinh Hà chính là gia hương duy nhất của nàng, có lẽ do sắp về đến nhà, trong lòng có chút mừng rỡ kiềm chế không được, nàng cũng không có chú ý tới cảm xúc lúc này của Cảnh Dương.



“Ngươi nhìn, đây là quán rượu Vương đại thúc mở, khi đó ta cùng Nhứ Nhi mỗi lần đi ngang qua đây đều sẽ mua cho cữu phụ hai lạng rượu trở về, đôi khi Nhứ Nhi còn có thể len lén bỏ thêm nước vào trong nha.” Sở Thương nói liền phá lên cười ha ha, cuộc sống ở thời gian đó nàng xác thực rất vui vẻ.



Khuôn mặt Cảnh Dương trắng bệch, tiếng cười của Sở Thương dường như hút đi tất cả tự tin của nàng, hóa ra thời gian không có mình, người này cũng có thể cười thoải mái như thế.



“Tới rồi, chúng ta xuống xe điSở Thương kéo tay Cảnh Dương, đang muốn đi xuống, nhưng phát hiện người bên cạnh không nhúc nhích, vừa nhấc đầu lại, lúc này mới phát hiện khuôn mặt trắng bệch của Cảnh Dương.



“Ngươi khó chịu ở đâu à? Sao sắc mặt khó coi như vậy?” Nói liền đưa tay muốn xem mạch cho nàng.



Cảnh Dương co rụt lại, dễ dàng né tránh.



Từ lúc thành thân tới nay, đây là lần đầu tiên Cảnh Dương né tránh bản thân, Sở Thương nhíu chặt chân mày, nàng không biết bản thân làm sai chỗ nào, nàng nuốt nước bọt một cái, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải không thích Kinh Hà hay không?” Người này vẫn không nói lời nào, trong lòng Sở Thương liền kết luận, thay đổi một nụ cười nhẹ nhõm nói: “Không sao, nếu như ngươi không thích ở đây, chúng ta liền quay về Việt Dương đi.”



“Không có, ta không có.” Thanh âm Cảnh Dương không lớn, nhưng vừa vặn Sở Thương có thể nghe được “Ta không phải không thích Kinh Hà, chỉ là ta có chút sợ.” Nói đến đây, nhất là chữ sợ cuối cùng kia, đã hơi nghẹn ngào.



“Cảnh Dương, đừng dọa ta, rốt cuộc làm sao vậy, ngươi sợ cái gì?”



Cảnh Dương mím chặt khóe miệng, thân thể run lên, lập tức nhào vào Sở Thương, gắt gao ôm lấy cổ nàng, nước mắt ào ào rơi xuống “Ta cũng không biết ta làm sao nữa, chỉ cần vừa nghĩ đến những ngày ngươi ở Kinh Hà không có ta, lúc ngươi gian nan nhất, ba năm cần ta nhất, ta không bên cạnh ngươi, lòng tựa như bị đao cắt, thậm chí ta nghĩ ta cũng không phải nương tử tốt.”



“Nói bậy!” Sở Thương cố sức ôm lấy Cảnh Dương đã khóc thành lệ nhân, ngực chợt đau xót, hẳn là dọc theo đường đi nàng đều nghĩ đến chuyện này, lại nghĩ đến dáng vẻ sầu não uất ức trước đó của nàng, ảo não trách cứ bản thân, sao mình lại có thể sơ ý như vậy chứ! “Ai nói ngươi không phải nương tử tốt, trong lòng Sở Thương ta, ngươi là nương tử tốt nhất thiên hạ, không ai sánh bằng!”



Cảnh Dương lại đẩy Sở Thương ra, xoay mặt qua chỗ khác “Thế nhưng lúc trước, ngươi mất trí nhớ cũng có liên quan đến ta, nếu không phải ta đuổi ngươi đi, ngươi cũng không cần chịu khổ như vậy, hiện tại ngươi không nhớ được, nếu ngày sau ngươi nhớ lại, ta thật sợ.”



Trong mắt Sở Thương bất tri bất giác cũng nổi lên rung động, đau lòng hôn lên môi Cảnh Dương “Ngươi biết không, ta có một trực giác, cho dù ta không có mất trí nhớ, ta cũng vẫn yêu ngươi, chúng ta vẫn sẽ như cũ, ngươi vẫn là nương tử của ta, ngươi nói là lúc trước ngươi không cần ta, nhưng người vì ta ruột gan đứt đoạn là ngươi, người tìm ta trở về cũng là ngươi, hơn nữa cuối cùng còn ngốc đến giao bản thân cho ta, hiện tại lại bỏ xuống thân phận công chúa, theo ta tới nơi xa xôi như vậy, ngươi mới là người khiến ta yêu thương không ngớt.” Sau khi Cảnh Dương rời khỏi, Mộ Dung Cảnh Ngọc liền chiêu cáo thiên hạ, nói là trưởng công chúa bệnh qua đời, sinh tại đế vương gia chính là như vậy, cho dù ngươi muốn quy ẩn sơn lâm, cũng phải cho người trong thiên hạ một công đạo.



Sở Thương ôn nhu hôn những giọt nước mắt của người yêu, đây là hương vị đắng chát nàng khiến Cảnh Dương phải chịu, xoa lấy khuôn mặt của nàng, cảm thụ khí tức của nàng “Tuy rằng chúng ta thiếu ba năm kia, nhưng chúng ta lại có cả đời.”
Sở Thương vừa nghe nàng đói bụng liền đau lòng, giờ này cũng sắp trưa, có thể không đói sao, lập tức rút tay ra, lấy trung y mặc vào cho nàng, lại bưng thau đồng đến, thấm ướt giấy lụa, tỉ mỉ lau mặt cho nàng.



Cảnh Dương rất hưởng thụ hầu hạ như vậy, rửa mặt xong, lại súc miệng, lúc này mới hỏi: “Hiện tại đi thỉnh an cữu phụ có muộn hay không a?”



Sở Thương khuấy khuấy chén cháo trong tay, đưa cho nàng “Sáng sớm cữu phụ đã đến y quán, phỏng chừng buổi trưa không về được, ta đã gọi người đưa cơm cho hắn.”



“A? Vậy chẳng phải ta mất mặt trước mặt cữu phụ rồi sao.” Thê tử nhà ai có thể ngủ đến giờ này a, lại đánh Sở Thương một cái “Đều tại ngươi, không gọi ta.”



Sở Thương cười cười “Này có cái gì a, cữu phụ không có nhiều quy củ như vậy, hơn nữa, ngươi dậy không nổi ta cũng có trách nhiệm.” Nói lại sờ ngực của nàng thêm hai cái, chỗ này khiến mình càng ngày càng thích.



“Tránh ra.” Cảnh Dương oán trách trừng mắt liếc nàng.



Lúc Sở Thương còn muốn ăn bớt, tiếng đập cửa khiến nàng nhớ tới, cơm trưa đã làm xong, lúc nãy Sở Thương đã phân phó bọn họ các nàng ăn trong phòng.



“Ngày mai ta cũng phải đi y quán.” Sở Thương gắp một miếng thịt để vào trong chén Cảnh Dương.



“Y quán?”



“Ân, lần này trở về, ta cũng có thể giúp cữu phụ chia sẻ một ít, bất quá như vậy sẽ không có nhiều thời gian ở cùng ngươi.”



Cảnh Dương gật đầu, nói: “Không có việc gì, ta một mình cũng được, không cần lo lắng cho ta.” Lại nhìn Sở Thương nở một nụ cười bảo nàng an tâm



Sở Thương cười nói: “Vậy là tốt rồi, nhanh ăn cơm đi, chờ ăn xong rồi, ta mang ngươi đi dạo phụ cận, tuy rằng Kinh Hà này không phồn hoa như Việt Dương, nhưng ngoạn ý cũng không ít đâu.”



Tuy rằng là cơm canh đạm bạc, nhưng chỉ cần bên cạnh là người yếu nhất, đó là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, cũng là chuyện khó đạt được nhất.



===========================================



Edit chậm quá sorry mấy b T_T



Ai muốn giúp mình thì inbox Watt or FB nha. Chỉ cần đọc hiểu QT là được. Mình sẽ beta lại:(