Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 88 :
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Hôm nay ngủ dậy cảm giác rất sảng khoái, Sở Nhứ Nhi cuốn tròn thân thể, lăn vào bên trong, vô ý thức dùng bàn tay nhỏ bé thúc người bên cạnh.
“Khát ~ “
Sở Nhứ Nhi có một thói quen, chỉ cần tỉnh ngủ, chưa mở mắt chuyện thứ nhất chính là uống nước.
Hà Chính Khiêm hôn vào cái trán của nàng, ôn nhu nói: “Ta đi lấy nước cho ngươi, quay lại nhanh thôi, chờ ta.”
Sở Nhứ Nhi mới vừa gật đầu, thì phát giác có điểm không đúng, thanh âm này, hành động này, mạnh mẽ mở mắt, quả nhiên là người này.
“Ngươi thế nào lại ở chỗ này?” Cơn buồn hoàn toàn ngủ tiêu tan.
Hà Chính Khiêm ngây ngẩn cả người, này phải giải thích thế nào đây, cũng không thể nói ngươi ngủ mơ, ôm ta không cho đi, nói thật như vậy, phỏng chừng Nhứ Nhi sẽ nhảy dựng lên “Ta, ta —— “
“Ngươi ngươi cái gì! Ngươi đi ra ngoài cho ta!” Sở Nhứ Nhi chán nản, vừa nói liền dùng bàn tay nhỏ bé bắt đầu đẩy nàng.
“Nương tử, ngươi hãy nghe ta nói a.”
“Ai u!”
Chỉ nghe vang lên một tiếng hét, cả người Hà Chính Khiêm mang theo chăn đang nằm dưới chân giường, Sở Nhứ Nhi sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu nhìn “Ngươi không sao chứ?”
Khi Hà Chính Khiêm tiếp đất,vừa lúc chăn quấn quanh người, kỳ thực không cảm thấy đau, thế nhưng vừa nhìn sở Nhứ Nhi quan tâm nàng như thế, trong lòng một tia vui mừng nho nhỏ, bưng thân miệng liền hô to lên “Đau a, đau quá a.”
Sở Nhứ Nhi vừa nhìn nàng hô lên, tâm cũng luống cuống, người này trước dây đánh nhau bầm dập cho tới bây giờ cũng không kêu to, xem ra lúc này là thật sự rất đau, vội vàng đứng dậy đi tới đỡ nàng “Đau ở đâu? Mau để ta xem.”
Hà Chính Khiêm thuận thế nhào tới trong lòng Sở Nhứ Nhi, lôi bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa tới trên ngực mình “ Nơi này đau, đau đến mức ta sắp chết.”
Sở Nhứ Nhi sửng sốt một chút, lập tức mới phản ứng, rút tay ra bất ngờ bắt đầu đánh nàng “Ngươi lại gạt ta! Ngươi nghĩ ta dễ lừa gạt lắm phải không! Tên đại lừa gạt này! Ta hận ngươi chết đi được! Sao ta lại gả cho một người hai mặt như thế!”
“Hà Chính Khiêm cũng không phải người tốt đẹp gì! Ta giúp ngươi đánh nàng!” Nói xong Hà Chính Khiêm vươn tay tát vào mặt mình.
Hà Chính Khiêm vốn tâm vô tạp niệm, dĩ nhiên nhìn thấy nàng le cái lưởi phấn hồng, đôi mắt đen lên một chút, cố nén dục vọng trong lòng, nói: “Không đắng, ngoan, uống thêm một ngụm.”
Kỳ thực thời gian một mình nàng uống, không cảm thấy đắng như vậy, thế nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hà Chính Khiêm, nàng liền cảm thấy thuốc này thập phần khó nuốt, xoay đầu đi nói “Ta không uống, quá đắng.”
Mặc cho Hà Chính Khiêm dỗ thế nào, Sở Nhứ Nhi vẫn không chịu uống, Vì vậy phần nào cổ vũ can đảm của người nào đó, ngửa đầu uống một ngụm thuốc, giữ chặt đầu Nhứ Nhi, hướng cái miệng nhỏ nhắn, áp xuống.
“Ngô.” Sở Nhứ Nhi một bên phản kháng, một bên nuốt chén thuốc xuống.
“Thế nào, không đắng đúng không.” Hà Chính Khiêm nuốt nuốt nước bọt, đôi mắt dại ra, cái miệng nhỏ nhắn kia bị nàng hút đến có chút đỏ.
Sở Nhứ Nhi cắn môi, sắc mặt ửng đỏ quay mặt đi, giựt lấy chén thuốc trên tay nàng “Ta tự mình uống.”
Thuốc đã không còn nóng, Sở Nhứ Nhi bịt mũi, nín thở nuốt xuống, mà cảm giác đắng còn chưa kéo tới, lại cảm thấy hơi ngọt.
“Ngọt đi, lúc nãy ta đến trù phòng lấy.” Hà Chính Khiêm nhếch cái miệng rộng, lung lay mức quả đang cầm trên tay.
Sở Nhứ Nhi mím mím khóe miệng, gật đầu, xác thực rất ngọt.
“Nương tử, ngươi còn chưa nói cho ta, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Hà Chính Khiêm nhìn vào chén thuốc đã trống không hỏi.
Thu vào dáng vẻ khẩn trương của người này, Sở Nhứ Nhi cũng không biết có nên nói cho nàng hay không, thở dài “Chính ngươi đã làm chuyện gì, còn hỏi ta như vậy sao?”
Hà Chính Khiêm cảm thấy kinh ngạc, mà lại không dám nói lung tung, lắc đầu nói: “Ta không biết.”
Sở Nhứ Nhi đứng mạnh dậy, liếc mắt trừng nàng “Không biết thì bản thân đừng làm!” Nói xong liền đi vào buồng trong.
Hà Chính Khiêm ngây ngẩn cả người, này làm sao vậy? Bản thân nói bậy cái gì? Đứng tại chỗ bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ: ta đã làm chuyện gì?
Đáng tiếc suy nghĩ nửa ngày, cũng không suy nghĩ ra kết quả gì, ngẩng đầu, chậm rãi nhẹ nhàng bước tới trước giường “Nương tử, ta thật là không nhớ rõ, bằng không ngươi nhắc nhở ta một chút?”
Sở Nhứ Nhi chán nản, xoay người đưa lưng về phía nàng, viền mắt nhất thời đỏ, thanh âm nức nở nói: “Hài nhi, cha ngươi không muốn nhận thức ngươi.”