Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 89 : Đuổi cũng không đi

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Editor: Chung Minh



Beta: Wall



“Hài nhi, cha ngươi không muốn nhận ngươi.”



Trong đầu Hà Chính Khiêm vẫn quanh quẩn những lời này, thở cũng không dám thở, đưa tay xoay người Sở Nhứ Nhi lại, vành mắt đỏ bừng, khiến trong lòng nàng đau xót, nhất định là buổi tối ngày đó có, nữ nhân này vì mình đã ăn không ít khổ a!



“Nhứ Nhi, ngươi, hài tử, ta —— “



Khóe miệng Sở Nhứ Nhi hơi co rúm, gương mặt đầy nước mắt, đứng dậy gục vào trong lòng Hà Chính Khiêm “Ngươi không muốn nhận thức đứa nhỏ có đúng hay không! Ngươi chính là một kẻ hỗn đản, ngươi có lỗi với ta!”



“Đều là lỗi của ta, ta đầu óc hồ đồ, ta hỗn đản!”



“Vì sao ngươi lại đi thanh lâu, vì sao ngươi phải gặp nữ tử khác! Nếu không vì ngươi, ta cũng sẽ không một mình chạy đến Kinh Hà.” Sở Nhứ Nhi vừa nói vừa khóc “Thời gian vừa tới Kinh Hà, thân thể của ta đều đỏ lên, khi đó ta mới biết được bản thân mình có, ta cũng sắp bị hù chết!”



Hà Chính Khiêm cảm thấy rùng mình một cái, nếu như hài tử này xảy ra chuyện gì, cả đời Nhứ Nhi cũng sẽ không tha thứ cho mình.



“Ta không phải người! Ta hỗn đản!” Hà Chính Khiêm hung hăng mà giáng cho bản thân một cái tát, lại ôm lấy Sở Nhứ Nhi “Sau này ta sẽ không đi đâu hết, ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi, cùng hài nhi của chúng ta, cho... ta một cơ hội nữa đi.”



“Ta không nên tin tưởng ngươi lần nữa.” Tay nhỏ bé rời đi cái ôm của người này “Dù sao hiện tại ta cũng có hài nhi, có ngươi hay không, với ta, đều như nhau!”



“Không phải, không phải như vậy.” Hà Chính Khiêm gắt gao ôm lấy thân thể của nàng, mặt dày mày dạn cọ lấy vai nàng “Ngươi tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cho ngươi thấy, ta sẽ là một người cha tốt, đến lúc đó ngươi dạy nàng đọc sách viết chữ, ta dạy nàng công phu phòng thân, hơn nữa ta có dự cảm, hài tử này sinh ra khẳng định là giống ta, nếu như ngươi không muốn ta, đến lúc đó khẳng định nàng sẽ hướng ngươi đòi cha nàng.”



“Phi!” Sở Nhứ Nhi giương mắt khinh bỉ nàng “Hài nhi của ta mới không cần người như ngươi, từ ngày đến đêm đều gây ra chuyện thị phi, làm việc đứng đắn gì cũng vô ích.”



“Vậy giống ngươi càng tốt, giống ngươi ôn nhu như thế, xinh đẹp như thế, hiền lương thục đức như thế.” Viền mắt Hà Chính Khiêm đã ươn ướt, khóe miệng lại dương cao đắc ý “Đời này ta chưa làm qua chuyện tốt gì, duy nhất làm tốt đó chính là cưới ngươi, ta biết hiện tại ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin, thế nhưng ta vẫn phải nói cho ngươi, con người ta, lòng ta, còn có sinh mệnh này, tất cả đều là của ngươi, mặc kệ ngươi có muốn hay không, ta chính là của ngươi!”



Sở Nhứ Nhi cắn môi, thanh âm cũng không còn quạnh quẽ như trước, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha cho nàng “Ai muốn mạng của ngươi, trong mắt ngươi ta hung ác như vậy sao, hài nhi nghe xong, còn tưởng rằng ta làm nhiều chuyện như vậy với cha nàng.”



Hà Chính Khiêm thu lại khoảng cách hai người, mắt bất giác quét tới bụng của nàng “Ta, ta muốn sờ.” Vừa nói tay cũng liền phóng tới.



“Nàng còn bao lâu có thể đi ra a?”



Sở Nhứ Nhi nhìn con ngươi người này sáng ngời, cũng không nhẫn tâm lại mặt lạnh đối với nàng, thấp giọng nói: “Còn sớm, mang thai mười tháng, phỏng chừng đến mùa thu đi.”



Hà Chính Khiêm liếm liếm khóe miệng, nhìn phần bụng bằng phẳng của Sở Nhứ Nhi, nhẹ nhành hôn lên, hai tay giữ ở thắt lưng của nàng không ngừng mà vuốt ve.
Hà Chính Khiêm vội vàng kéo nương tử nhà mình vào trong ngực “Là ta muốn bò lên giường của ngươi, ta muốn cùng ngươi ngủ, cho nên đừng đuổi ta đi nữa, được không?”



Sở Nhứ Nhi lắc lắc thân thể, vẫn không tình nguyện.



“Ta bảo đảm không động loạn, ta chỉ muốn cùng ngươi, cùng hài tử.”



Nói xong lại hôn trán Sở Nhứ Nhi, thẳng đến cảm giác người trong lòng không còn giãy dụa, Hà Chính Khiêm mói cởi áo ngoài của nàng.



“Không phải ngươi nói không động loạn sao?” Thanh âm Sở Nhứ Nhi có chút gấp.



“Ta không lộn xộn a.”



“Vậy ngươi làm cái gì cởi hết như thế?” Ai nói không động loạn? Cởi xong áo ngoài còn đi tháo cái yếm, phải cởi hai người sạnh sẽ mới được sao?



“Như này không phải ngủ đặc biệt thoải mái sao?” Trong lòng ôm mỹ nhân, lại nắm chặt chăn.



“Bỏ cái tay đang sờ của ngươi ra a.” Sờ tới sờ lui ngực ta làm gì?



“Nga, hảo.” Hà Chính Khiêm bỏ tay ra, nhưng vấn đề là cái đầu lại chui xuống phía dưới.



“Ân ——” Sở Nhứ Nhi kinh hô một tiếng “Ngươi lại gạt ta!”



Ngực đầu tiên bị người nào chăm chú ngậm lấy, khiến nàng không khống chế ôm sát người đang ghé vào trên người mình.



“Không, A Khiêm, đừng ——” cảm giác người này có xu thế xuống phía dưới, vội vàng túm nàng từ trong chăn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng “Hiện tại không được, cẩn thận hài tử.”



Hà Chính Khiêm sao lại không biết cẩn thận hài tử, vừa nãy thực sự là nhịn không được, bất quá coi như là giảm bớt ham muốn, lại cúi đầu liếm mút ngực Sở Nhứ Nhi, mới thở hổn hển bắt đầu chui ra, kéo nàng vào lòng “Ngủ đi, ta không nháo ngươi nữa.”



“Xấu xa!” Sở Nhứ Nhi bị nàng khiêu khích, giọng cũng run rẩy, chưa hết giận lại véo nàng một cái.



=======================================



Có người edit dùm mà còn mắc bệnh lười k beta:v



Sắp xong rồi T_T