Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 90 : Hòa thượng rượu thịt
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
“Ọe, ọe —— “
Sở Nhứ Nhi mới từ sương phòng đi ra thì thấy Cảnh Dương tay đỡ cột, tay đỡ thắt lưng càng không ngừng nôn, từ khi các nàng có thai, đến bây giờ đã là tháng thứ năm, bụng đã sớm nhô cao, cơ thể cũng từ từ có da có thịt hơn trước rất nhiều.
Kỳ thực từ lúc mang thai đến bây giờ, Sở Nhứ Nhi tốt hơn nhiều, ói ra vài ngày như vậy, tình trạng nôn ọe cũng tốt hơn, bất quá về phía Cảnh Dương thì có chút trắc trở, thời gian một tháng đầu còn chưa nghiêm trọng như vậy, càng về sau nôn càng lợi hại, ăn cái gì nôn cái đó, bị như vậy nhưng vẫn bắt buộc phải ăn a, nếu không hài tử trong bụng không đủ dinh dưỡng thì sẽ xảy ra việc lớn.
“Biểu tẩu, lại khó chịu?” Sở Nhứ Nhi đi tới sau lưng Cảnh Dương, đưa chén trà cho nàng “Biểu ca đâu? Sáng sớm người lại đi đâu rồi?” Nương tử mình mang thai, nàng tìm tới tìm lui người tìm khắp không gặp.
Cảnh Dương tiếp nhận chén trà, ngậm một ngụm súc miệng, bưng ngực nói: “Nàng cùng cữu phụ đi y quán, nói là hôm nay phải kiểm tra dược liệu mới nhập vào, phải xem qua một chút.”
“Nàng thật đúng bỏ tiểu gia vì đại gia* a.” Cẩn thận đỡ Cảnh Dương ngồi xuống ghế trong khuôn viên, thở dài nói: “Ta mà là ngươi, phỏng chừng đã sớm bị tức chết, cũng là ngươi rộng lượng.”
*ý trách Sở Thương bỏ việc nhà làm việc khác
Cảnh Dương cười cười, không cho là đúng nói: “Thời gian nàng ở Việt Dương chính là như vậy, chỉ cần có một quyển y thư hoặc là nghi chép linh tinh vân vân, đừng nói ta, có thể bản thân mình cũng đều quên, vừa mới bắt đầu ta cũng tức giận như vậy, sau lại suy nghĩ lại, tính tình nàng vốn chính là như vậy, cũng không phải cố ý, hơn nữa không phải có câu, lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó sao, nếu ta gả cho nàng, vô luận tốt hay không tốt, ta đều là cam tâm tình nguyện.”
“Bất quá muốn nói mệnh tôt, chẳng phải là ngươi sao.” Cảnh Dương quay đầu sang bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Chính Khiêm nhà ngươi rốt cuộc thương ngươi đau lòng ngươi đến trong xương, đêm hôm qua thế nhưng ta nhìn thấy, tự mình xuống bếp làm cho ngươi bữa ăn khuya, thực sự là biểu tẩu như ta rất ao ước a.”
“Ai nha, biểu tẩu!” Mặt Sở Nhứ nhi đỏ lên, bất quá tay nghề xuống bếp của Hà Chính Khiêm trong khoảng thời gian này càng ngày càng tốt.
“Ha hả, này có cái gì xấu hổ, nàng làm như thế vì thương ngươi, ta với biểu ca ngươi cũng thực sự vui vẻ thay ngươi, bởi vậy có câu dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang*, không phải nữ nhân chúng ta chỉ hy vọng có được một phu quân tri âm tri kỷ biết quan tâm thôi sao.” Vừa nói tay liền bám trên vai Sở Nhứ Nhi, lại nói: “Cho nên a, có chút chuyện nhỏ này, cũng không ảnh hưởng gì, không nên động tí thì đuổi người ta ra ngoài, muội phu thành thật mới ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, nếu là biểu ca ngươi, có thể sẽ cãi với ta tới tận trời, ngươi tin không?”
*vật quý thì dễ tìm, có được phu quân tốt thì rất khó
Sở Nhứ Nhi chu miệng, không nghe theo nói: “Biểu tẩu, ngươi đến biện hộ dùm nàng a.” Thân thể không được tự nhiên “Ngươi không biết nàng có bao nhiêu đáng trách đâu, nói một đằng, làm một nẻo, biểu hiện đúng ý ngươi, trên thực tế làm như thế nào thì trong long nàng ấy đã sớm có chủ ý, không phải người thành thật đâu!”
“Hơn nữa, mỗi lần ta nói muốn nàng đi ra ngoài, mà nàng đâu có thật sự bị ta đuổi ra? Da mặt dày như tường thành.” Nói đến cái này Sở Nhứ Nhi liền tức, cái người da mặt dày kia vừa đến buổi tối thì chui vào ổ chăn nằm, với lí do sợ bản thân lạnh, nhưng nếu sợ lạnh, vì sao lại thoát sạch y phục như thế, nói đến nói đi đều là muốn chiếm tiện nghi!
Cảnh Dương nhìn vẻ mặt rối rắm của Sở Nhứ Nhi đã muốn cười, nhướng mày nói: “Chẵng lẽ ngươi thật sự muốn đuổi nàng ra a? Hiện nay bên ngoài đang đầu xuân hơi se lạnh, lạnh chết nàng, nhìn xem ngươi có đau lòng chết hay không đây!”
“Vừa vào cửa không phải ngươi nghĩ đến chuyện này sao?” Cảnh Dương lấy khăn lau giúp nàng rửa tay “Người nọ là Liễu Trần, là sư huynh của ngươi tại Long Sơn Tự.”
Sở Thương lắc đầu, thật sâu mà thở dài.
“Lại thở dài làm cái gì?”
“Nói thật ra, trong lòng ta một chút ngọn nguồn cũng không có, đến bây giờ trong đầu vẫn trống rỗng, cho dù biết hắn là sư huynh ta thì có thể thế nào, một chút ta cũng nghĩ không ra.”
“Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Từng bước từ từ sẽ đến, tuy rằng nhớ không nổi, nhưng mà cũng tốt hơn cái gì cũng không biết, hơn nữa ta cùng hài tử cũng sẽ không chê ngươi, ngươi cùng bản thân mình so đo chuyện này làm gì.”
“Thế nhưng ta —— “
Nói còn chưa nói xong, môi đã bị Cảnh Dương chặn lại.
“Chua không?”
Sở Thương gật đầu, vốn tưởng rằng sẽ là hương vị ngọt ngào, không nghĩ tới lại là một viên ô mai, răng đều chua muốn rớt.
Cảnh Dương cười khẽ, lại gọi nha hoàn “Đi đến trù phòng gọi đầu bếp làm vài món ngon, làm luôn hai con gà đất ở hậu viện, đúng rồi, chuẩn bị thêm một bình rượu hoa điêu.”
“Nương tử, ngươi làm cái gì?”
“Đợi lát nữa người tỉnh, dù sao đầu tiên cũng phải ăn một chút gì lót dạ đi.”
“Nhưng hắn là người xuất gia, rượu và thức ăn này —— “
Cảnh Dương lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Ngươi không hiểu, phải như vậy hắn mới thích.”