Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 91 : Đi
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
Quả thực như Cảnh Dương nói, Liễu Trần nhìn đầy cơm nước bàn, mắt đều trừng thẳng, đưa tay liền bẻ một cái đùi gà, há mồm cắn lớn, sau đó hớp một hớp rượu hoa điêu, không đầy một lát thì thức ăn trên bàn giống như bị một phen vòi rồng quét qua, sạch sẽ đến ngay cả cặn cũng không còn.
Sở Thương nhìn bộ dạng ăn uống này của hắn mà hút một ngụm lãnh khí, nàng thật đúng là coi khinh người xuất gia này, có thể nói là ứng với câu kia, rượu thịt xuyên bụng qua, Phật tổ giữ trong lòng a. Quay đầu lại nháy mắt với Cảnh Dương: người này thực sự là hòa thượng?
Cảnh Dương cười mà không nói, đưa tay che trên mu bàn tay Sở Thương, không nhẹ không nặng vỗ vỗ, ý bảo nàng đợi thêm một chút.
Liễu Trần cầm lấy đĩa, lại liếm sạch sẽ thịt vụn còn sót trên đĩa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn lấy tay vuốt ve cái bụng no tròn, nợ một cái.
“Tiểu sư phụ, ăn xong rồi sao?” Sở Thương hỏi câu này chỉ đơn thuần là lời khách sáo, ba chén cơm lớn đều ăn hết, nếu như còn ăn không đủ no, vậy trong bụng khẳng định có giun.
“Ăn, ợ, được rồi.” Liễu Trần tiện tay dùng tay áo lau miệng mình, xoay người, lôi kéo Sở Thương liền cẩn thận nhìn “Liễu không a, ngươi thực sự không nhớ rõ sư huynh?”
Sở Thương có chút bất đắc dĩ lắc đầu “Từ sau lần bị thương kia, ta đều quên hết chuyện lúc trước, hiện tại ngoại trừ chuyện từ sau khi ở Kinh Hà, còn lại cái gì đều nghĩ không ra.”
Liễu Trần mở to hai mắt nhìn, lại nhìn phía Cảnh Dương “Vậy sao các ngươi còn cùng một chỗ?”
Sở Thương cùng Cảnh Dương nhìn nhau cười, nói: “Có lẽ đây là thiên ý đi.” Quanh đi quẩn lại cuối cùng người bên cạnh vẫn là lẫn nhau.
Liễu Trần như có đăm chiêu gật đầu, sau đó lại thở dài nói: “Kỳ thực lần này ta tới tìm ngươi, là được sư phụ dặn dò.” Đang nói liền nghẹn ngào “Sư phụ hắn sắp không được rồi, hắn muốn gặp ngươi một lần cuối cùng.”
Sở Thương vô ý thức quay đầu nhìn về phía Cảnh Dương, chỉ thấy nàng cau chặt chân mày, tay cũng không tự giác mà đặt ở trên bụng.
“Sư, sư huynh ——” Đối với Sở Thương mà nói, hiện tại Liễu Trần không khác nào người xa lạ, cho nên lập tức muốn nàng đổi xưng hô vẫn cảm thấy có chút không quen “Ta, không thể ly khai, sư huynh ngươi cũng thấy, hiện tại nương tử ta đang mang thai, là lúc rất cần ta, hơn nữa Kinh Hà cùng Long Sơn Tự cách nhau thiên sơn vạn thủy, đường xá xa xôi, ta —— “
Nói còn chưa nói xong, đã bị Liễu Trần lớn tiếng cắt đứt.
“Hiện tại trong mắt ngươi, chỉ có nương tử của ngươi cùng hài nhi!” Đỏmắt tới gần Sở Thương “Lúc trước nếu không phải sư phụ ôm ngươi trở về tự, ngươi có thể có hiện tại sao! Từ nhỏ ngươi đã yếu ớt nhiều bệnh, người ngày đêm không ngủ chăm sóc ngươi chính là sư phụ!” Nói lại duỗi tay chỉ Cảnh Dương “Nàng, còn có nàng! Khi đó ngươi muốn xuất tự hoàn tục cùng nàng, nếu không có sư phụ thì thân thể này của ngươi đã sớm bị quy tắc hoàn tục kia giết chết! Hiện tại hắn sắp đi, tâm nguyện cuối cùng chính là gặp ngươi, nhưng ngươi ở chỗ này lấy lý do trốn tránh, ngươi còn là con người sao!”
“Ta ——” Sở Thương bị Liễu Trần nói như vậy, xấu hổ vô cùng, nàng không thể bởi vì mất trí nhớ mà dứt bỏ tất cả, dù sao nàng không có khả năng chỉ dựa vào bản thân mà lớn lên, cho dù không nhớ rõ, nhưng chuyện đã thật sự xảy ra, nàng không có cách nào phủ nhận.
“Liên quan đến ngươi!” Lại một cái gối đầu bay đến “Nam nhân các ngươi không ai tốt!”
“Nói bậy!” Quay đầu né qua “Ta không phải nam nhân! Hơn nữa cho dù ta là nam nhân, cũng là loại nam nhân đối xử với ngươi tốt nhất!”
Bước nhanh đi đến, kéo tay nhỏ bé của nương tử nhà mình vào lòng “Được rồi được rồi, đừng nóng giận, đều là lỗi của ta, ngươi đánh đi.”
Lúc này ngược lại Sở Nhứ Nhi rất nghe lời của nàng, rút tay lại, vừa ngắt vừa nhéo, dày vò một hồi mới buông lỏng tay ra, bất quá vừa buông tay ra, người đã rục vào trong lòng nàng, nhỏ giọng khóc lên.
“Hà Chính Khiêm, nếu như ngươi dám chạy, ta liền mang theo hài tử của ngươi cùng nhau nhảy vực!”
“Phi phi phi!” Ngực căng thẳng “Cô nãi nãi của ta a! Suốt ngày suy nghĩ cái gì đâu! Sao ta lại chạy chứ?! Có ngươi có hài tử, đuổi ta, ta cũng không đi!”
“Ân.” Sở Nhứ Nhi oa tại trong lòng nàng “Ta chỉ nói thôi, không phải thật.”
Hà Chính Khiêm hô to một hơi thở, nghĩ thầm, ngươi này tùy tiện nói một câu, nhưng làm nửa cái mạng của ta đều sợ bay mất!
Ngày hôm sau, Liễu Trần mang theo Sở Thương liền vội vã ra đi.
“Đi đường cẩn thận, giữ kỹ cái này.” Cảnh Dương kín đáo đưa cho Sở Thương một hoàng sắc ngọc trụy* “Đây là ta lén đi mua, vốn là dự định hài tử ra mới đưa cho ngươi đeo cho nàng, nhưng giờ đưa ngươi trước, chờ ngươi trở về lại đeo cho nàng.”
*khuyên tai vàng
Sở Thương nắm thật chặt tay mình, trong mắt phiếm lệ “Chăm sóc bản thân, chăm sóc hài tử, chờ ta trở lại!”
Cảnh Dương nhìn theo Sở Thương ly khai, ngực nhất thời trống rỗng, dưới chân mềm nhũn liền ngã ra, nếu không có Sở Nhứ Nhi ở phía sau đỡ nàng, nhất định nàng đã té ngã.
Trong lòng Sở Nhứ Nhi cũng không chịu nổi, nhưng duy nhất có thể làm cũng chỉ là hy vọng Sở Thương có thể sớm ngày trở về.