Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 92 : Xuống tóc

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Editor: Chung Minh



Beta: Wall



“Quả thật là hoàn tục, có nương tử, liền cái gì cũng không xem ra gì.” Liễu Trần hừ lạnh nhìn Sở Thương đang ngồi một bên.



Sở Thương không muốn nói thêm cái gì, đưa tay từ trong lòng lấy ngọc trụy của Cảnh Dương cho nàng ra, cúi đầu đeo ở trên cổ.



“Ngươi trái lại một câu cũng không nói a!” Liễu Trần thấy nàng không nhìn mình, càng tức giận không chỗ phát tiết, liền đưa tay ác ý đẩy nàng một cái, nói: “Mấy ngày nay trên đường ngươi luôn bày ra biểu tình muốn chết không muốn sống này! Sớm nói ngươi không muốn đi, bây giờ trở về cũng không muộn!”



Sở Thương không có phòng bị, thình lình bị hắn đẩy như thế, suýt nữa từ ghế mã xa ngã xuống, quay đầu nghiêm túc nói: “Liễu Trần sư phụ, ta kính nể ngươi là sư huynh của ta, nhưng tuyệt đối không nên hung hăng gây sự như thế, nếu ta không phải tự nguyện đi, ngươi tuyệt đối không thể lôi ta đi được.” Phủi phủi y phục, lại xê dịch chỗ ngồi ra một chút “Lúc ngươi tỉnh lại, ta đã nói với ngươi, đầu ta bị thương, tất cả chuyện trước đây cũng không nhớ rõ, các loại biện pháp, các loại thuốc, ta cũng thử uống, nhưng điều trị thế nào cũng không hết, sau đó ta cũng bỏ cuộc, nghĩ không nhớ thì không nhớ đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp gỡ ngươi.” Lại lắc đầu, than thở: “ Đó là thiên ý không thể trái đi.”



“Phải, ta biết ngươi hiện tại tất cả đều đã quên, thế nhưng ——” Giọng Liễu Trần có chút nghẹn ngào “Nhưng ngươi rốt cuộc vẫn là Liễu Không, không có sai đi, ngươi đã là Liễu Không, vậy ngươi liền không thể trốn tránh trách nhiệm.” Nói lại lau một mặt nước mắt, nói: “Ngươi nói ta bức ngươi cũng được, trách ta làm nhiễu loạn sinh hoạt của ngươi cũng được, nhưng một chuyến đi này, vô luận như thế nào ngươi cũng trốn không thoát đâu.”



Sở Thương nhìn bóng dáng Liễu Trần, ngực cũng không chịu nổi, từ ống tay áo lấy ra một chiếc khăn đưa cho hắn, giọng nói cũng không có lạnh lùng kiên quyết như vừa nãy “Ta chưa bao giờ muốn trốn, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ đi theo ngươi, chỉ là ta không yên lòng nương tử của ta, để theo ta, nàng ăn không ít khổ, đường đường là một công chúa nhưng không làm, lại không chối từ vất vả cực nhọc đến Kinh Hà thâm sơn cùng cốc như vậy, tuy rằng nàng nói có ta là đủ rồi, nhưng trong lòng ta cũng cảm thấy như vậy không công bằng với nàng.”



Liễu Trần cầm khăn ở trong tay tinh tế nhìn, góc dưới bên trái đoan đoan chính chính thêu một chữ “Thương”, tuy rằng các mũi thêu rất bình thường, nhưng có thể cảm giác được người thêu dụng tâm, quay đầu hỏi: “Đây là Cảnh, Cảnh thí chủ thêu?”



Sở Thương theo ngón tay Liễu Trần cũng nhìn thấy chữ “Thương”, xấu hổ cười cười “Ân, có phải rất xấu hay không?” Với tay qua cầm cái khăn vuốt phẳng “Vì thêu chữ này, nàng cũng khổ luyện rất lâu, một công chúa kim chi ngọc diệp, đúng là làm khó nàng làm việc này cho ta.” Nói liền nghĩ tới cảnh tượng Cảnh Dương lần đầu tiên vì nàng thêu, trên mười người ngón tay không chỗ nào không có vết thương, đến bây giờ nhớ tới cũng khiến Sở Thương đau lòng sâu đậm.



“Không xấu, dụng tâm làm ra như này, sao lại xấu.” Liễu Trần thật sâu thở dài “Nàng đối với ngươi tốt như vậy, coi như là không uổng công lúc trước ngươi thiếu chút nữa vì nàng chết một lần.”



Trong lòng Sở Thương chua xót, vừa định muốn nói chút cái gì, lại nghe thấy hắn nói.
“Sư huynh tuyệt đối nói giữ lời!” Nói lại vỗ vỗ ngực, nói: “Đến đây đi.”



Sở Thương dứt khoát cắn răng một cái, ngưỡng cổ, rất có cảm giác quyết tâm bằng mọi giá, từng chữ nói: “Ra — tay — đi!”



Chợt nghe sàn sạt âm thanh xuống tóc, mắt vừa mở ra, đã là tóc đen đầy đất, Sở Thương vô thức đưa tay sờ soạn đầu mình, quả nhiên là một cọng cũng không sót lại.



“Di? Đây là chuyện gì?” Tròn tròn, giống như vết sẹo cố ý làm ra.



Liễu Trần lau tiểu đao, liếc mắt “Nga, giới điểm, có lúc ngươi còn làm hòa thượng.”



Giới điểm, Sở Thương ở trong lòng yên lặng mà than thở, này nếu như không cạo sạch tóc, có thể cả đời nàng cũng sẽ không biết có thứ này tồn tại.



Hoàn hồn lại nói: “Vậy, hiện tại chúng ta liền lên núi sao?”



Liễu Trần lắc đầu “Còn chưa được, thân y phục này của ngươi quá chói mắt, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đến nhà Trần đại thúc, hiện tại ngươi ở đó một đêm, ta trở lại lấy cho ngươi một bộ tăng bào, ngày mai sẽ mang ngươi lên núi.”



Sở Thương gật đầu, không có nói thêm cái gì, chỉ là ở trong lòng nghĩ, nếu cũng đã đến Long Sơn Tự, vậy hẳn là đã rất nhiều ngày đi, tính toán thời gian, Cảnh Dương cũng đã hơn bảy tháng, cũng không biết lúc nàng lâm bồn mình có thể về kịp hay không.



“Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi.” Liễu Trần chọt chọt Sở Thương còn đang xuất thần đứng một bên, còn tưởng rằng nàng lo lắng chuyện xuất gia, lại nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, chuyện xuất gia cũng không phải một mình ta có thể quyết định, cho nên không cần lo lắng nữa, chúng ta phải nhanh lên, trước lúc mặt trời lặn phải tới chỗ Trần đại thúc, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày mai lên núi tốt hơn.”



Sở thương mím môi, cũng không tranh cãi thêm “Toàn bộ do sư huynh làm chủ.”