Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 96 : Lại sinh

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Tiểu hài tử luôn luôn lớn rất nhanh, chỉ mới qua một tháng, mặt mày cũng đã nẩy nở, không khó nhìn ra hài tử này giống Sở Thương nhiều hơn, đôi khi Cảnh Dương nhìn đến nhập thần, ngay cả thần sắc trong mắt hài tử đều có chút bóng dáng của Sở Thương, mà tiểu hài tử mỗi ngày ngoại trừ chơi thì là ngủ, sao có thể nghĩ đến chuyện khác, mỗi lần như vậy nàng đều tự giễu lắc đầu.



“Yêu, này quả thực giống Sở đại phu như một khuôn khắc ra, nương tử xinh đẹp, khuê nữ cũng thủy linh như thế, Sở đại phu thực sự là có phúc a!”



“Đúng vậy đúng vậy! Vẫn là khuê nữ tốt, tri kỷ, không giống mấy tên tiểu tử ngốc nhà của ta, suốt ngày chỉ khi đói bụng mới bằng lòng về nhà!”



Nói đều là các hương thân trong trấn, thường ngày cũng được Sở Thương giúp đỡ, hôm nay là đầy tháng của hài tử, mọi người từ mười dặm trong thôn đều đến chúc mừng, cảnh tượng mặc dù không long trọng như Việt Dương, nhưng cũng vô cùng phô trương, hẳn cũng phí không ít tâm tư.



Có lẽ đứa nhỏ trong lòng rất được mọi người hoan nghênh, cùng với thường ngày Sở trạch quá mức quạnh quẽ, thoáng cái nhìn thấy nhiều người như vậy, tiểu tử kia có chút không thích ứng, tiểu thân thể càng không ngừng giãy dụa trong lòng Cảnh Dương, mắt to ngập nước nhất thời bắt đầu “phun mưa”, sau đó đó là “oa” một tiếng khóc rống lên.



Cảnh Dương thấy thế liền không ngừng dỗ dành nàng, bất quá Sở tiểu thư của chúng ta không dễ dỗ như vậy, ngươi càng dỗ nàng, nàng càng khóc dữ hơn, điểm này giống Cảnh Dương như đúc.



“Biểu tẩu.” Nghe được tiếng khóc Sở Nhứ Nhi cũng đến, nhìn tiểu chất* nhà mình khóc đến đỏ mặt, xoay người vỗ vỗ Hà Chính Khiêm đang dìu mình nói: “Ngươi ở lại đây cùng cha tiếp khách, ta cùng biểu tẩu về phòng trước.” Nói xong lại không quên liếc người này một cái nói: “Ngươi uống ít lại cho ta.”



*tiểu chất: cháu



Hà Chính Khiêm cẩn cẩn dực dực đỡ nàng “Ngươi yên tâm, ta biết rõ.”



Mới vừa ở trong phòng ngồi xuống, Sở Nhứ Nhi liền đưa tay về phía Cảnh Dương “Mau để thẩm thẩm* xem, sao lại khóc thành như vậy? Thực sự là đau lòng chết người đi được.”



*thím



Cảnh Dương hé miệng cười, nói: “Ngươi cũng hống nàng, tiểu gia hỏa này, cũng không biết giống ai, ngươi không để ý tới nàng, nàng còn tốt, ngươi vừa để ý nàng, nàng sẽ đầy hăng hái giở trò.” Nói xong Cảnh Dương bưng bát nước ô mai đưa cho Sở Nhứ Nhi, mắt nhìn bụng nàng, nói: “Xem bụng của ngươi chắc cũng sắp rồi, thời gian này phải cẩn thận một chút.”



Sở Nhứ Nhi nghe tiếng cũng cúi đầu, tay đặt trên bụng thở dài: “Thật ra ta cũng không có gì lo lắng, dù sao nên sinh thì sinh, nhưng Chính Khiêm, nàng gần đây rất khác thường, suốt ngày nhìn chằm chằm bụng ta, chỉ cần đêm đến có chút động tĩnh, nàng liền cả đêm không ngủ, ta chỉ sợ hài tử còn chưa sinh ra nàng đã gục rồi.” Vừa nghĩ đến hốc mắt phiếm xanh của tướng công nhà mình mấy ngày nay, Sở Nhứ Nhi đau lòng vô cùng, vì một hài tử, nàng cũng vô cùng dụng tâm “Thật hy vọng ngày mai có thể sinh hạ hài tử, như vậy mọi người đều yên tâm.”



“Lại nói mò cái gì, hài tử phải đủ tháng sinh mới tốt.” Cảnh Dương ôm hài tử ngồi xuống đối diện Sở Nhứ Nhi “Muội phu thương ngươi, không muốn thấy ngươi có chút khó chịu nào, ngươi nghĩ nàng khổ cực, kỳ thực trong lòng nàng rất ngọt ngào, hơn nữa nếu như nàng thật sự vô tâm vô phế mà ngủ, xem ngươi có vặn lỗ tai người ta xuống hay không.”



“Ta nào có ——” Sở Nhứ Nhi ngoài miệng không thừa nhận, nhưng lỗ tai phiếm hồng đã bán đứng nàng, nói đến tật xấu của người kia, đoán chừng ba ngày ba đêm cũng nói không hết, nhưng vì sao luôn cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.



“Được rồi, tên hài tử đã đặt chưa?” Sở Nhứ Nhi nhìn bộ dáng mềm mại của đứa nhỏ hỏi.
Lúc này trong sương phòng liền truyền đến tiếng kêu thống khổ của Sở Nhứ Nhi.



“Nhứ Nhi!” Hà Chính Khiêm đột nhiệt ngẩng đầu lên, xoay người liền chạy vào phòng.



“Cô gia, ngươi không thể vào.” Cửa mới vừa bị Hà Chính Khiêm đẩy ra, nha hoàn cùng bà đỡ bên trong liền nóng nảy.



“A Khiêm!” Lại một tiếng la lên, Hà Chính Khiêm càng nóng ruột, đẩy những người cản đường, vọt vào.



“Ta cùng ngươi, không sợ, không sợ!” Hà Chính Khiêm nắm chặt tay Sở Nhứ Nhi, thân thể run rẩy vô cùng, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.



“A —— “



Móng tay Sở Nhứ Nhi bấm vào lòng bàn tay Hà Chính Khiêm, máu chậm rãi chảy bên ngoài.



“Oa ——” một tiếng khóc nỉ non, toàn bộ tâm đều an tĩnh.



“Chúc mừng, cô gia, cũng là một nữ oa!”



Sở Nhứ Nhi nhìn hài tử, Hà Chính Khiêm nhìn Sở Nhứ Nhi.



“Con của chúng ta, ngươi thích không?” Giọng Sở Nhứ Nhi rất yếu, nhưng rất mừng rỡ.



Lộp bộp, nước mắt như ngọc trai đứt dây mà rơi xuống, Hà Chính Khiêm không ngừng gật đầu “Thích, thích!”



==========================================



Sở Thương mau về quăng đường coi chừng mất đất diễn với bị anti =.=!



p/s: hầu như mấy chương sau tác giả cố tình viết cho cặp phụ nên A Khiêm của chúng ta tỏa sáng như 1 vị thần:)) tội nghiệp Sở Thương bị ghẻ lạnh =))))